Tôi đã dừng lại, còn bạn?

Người đăng: Vtv12 3/12/11 0 nhận xét

Nhà sư Tanzan và đệ tử Ekido đến bờ suối thì gặp một cô gái xinh đẹp đang e ngại không dám băng qua. Tanzan vô tư bế cô gái qua suối rồi hai người tiếp tục hành trình. Một giờ, hai giờ, ba giờ.. trôi qua trong im lặng… không thể chịu được, Ekido hỏi: “Sư sãi không được gần đàn bà, sao huynh làm vậy?”. Tanzan đáp “Đàn bà nào? Ta đã thả cô ta xuống lâu rồi, sao đệ còn giữ nàng?” (1)

Trên đây là một trong những mẩu truyện thiền hay nhất mà tôi tình cờ nghe được trong một lần kiếm tìm sự bình an, thanh thản cho tâm hồn. Lúc đó, tôi nghiệm rằng lâu nay mình sống với khóa khứ và tương lai quá nhiều. Tâm mình lúc thì bận bịu với những kinh nghiệm khổ đau trong khóa khứ, những thất bại, những lời chỉ trích, phán xét tiêu cực của người xung quanh. Tâm mình lúc thì vướng vào những ảo ảnh vui sướng trong tương lai, rồi đâm ra lo lắng, sợ hãi cho những gì có thể xảy đến không theo ý mình. Khi tâm còn vướng vào những thứ ấy, thật khó mà hòa hợp với hiện tại, thật khó để tới ý tưởng giải pháp, thật khó mà khai mở các năng lực tiềm tàng trong ta. Chúng ta bị trói buộc bởi chính kinh nghiệm của mình trong khóa khứ, chúng ta bị giới hạn bởi bức tường lo lắng cho tương lai.

Một cậu bé có thói quen cho cá ăn ở góc bể. Mỗi khi nhìn thức ăn rơi xuống, con cá gần đó lao tới và đớp lấy mồi rồi bơi đi ngay. Một lần bé có ý tưởng đùa nghịch, bé đặt tấm kính thủy tinh chặn ở góc bể. Ngay khi thức ăn được thả xuống, con cá kia lao tới và đâm sầm vào tấm kính. Cá không hiểu tại sao và cứ cố gắng thử tiếp vài lần nữa, cuối cùng nó bỏ cuộc trong đau đớn. Hôm sau, bé bỏ tấm kính đi và thả thức ăn xuống. Nhưng lạ thay, con cá kia không màng đến mà vẫn cứ bơi. Trong khi đó, một con cá khác từ xa lao tới đớp lấy mồi, rồi bơi đi. Sau vài ngày, con cá kia chết. Hãy nghĩ xem con cá chết, nó không bao giờ chết vì đói, mà là vì chính kinh nghiệm đau khổ mà nó đã trải qua. (2)

Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều trường hợp kinh nghiệm hạn chế các cơ hội đến. Một chàng thanh niên được mời đi dự buổi hội thảo giới thiệu sách mới về thành công, với những kinh nghiệm thất bại trong khóa khứ, anh ta than thở “Ôi, tất cả đều là lý thuyết ấy mà!”. Trong khi đó cậu bạn đi cùng anh ta đã đến, và cuốn sách đã khiến cậu đổi đời và thành đạt. Còn chàng thanh niên kia mải mê kiếm tìm những thứ mà anh ta cho là “thực tế”. Một cô nàng lảng tránh một người bạn cũ khi vừa gặp lại, cô quyết ko cho anh ta cơ hội nói chuyện, vì cô cho rằng anh ta là một người vô vị nhạt nhẽo như những lần đầu gặp mặt. Cô không biết rằng anh đã có một gia đình hạnh phúc, đã trở thành một tác gia viết sách nổi tiếng, giúp biết bao người hàn gắn các mối quan hệ và cải thiện tình hình tài chính của mình. Còn cô nàng thì vẫn đắm chìm với vấn đề tiền bạc, tình duyên thật nhức nhối.

Thực tế là chúng ta hầu như không bao giờ nhìn nhận được thực tế. Tất cả những gì bạn đang nhìn thấy bằng mắt không phản ánh hoàn toàn sự thực. Gặp lại một người bạn hôm nay chưa chắc anh ta đã giống ngày hôm qua, ấy vậy mà khi được hỏi anh ta là người thế nào, bạn có thể sẽ kể rất chi tiết như đi guốc trong bụng anh ta vậy. Kể cả một cái “tôi” ngày hôm nay ít nhiều cũng khác cái “Tôi” ngày hôm qua, thế mà nhiều người có thể tin suốt đời vào những cái nhãn tiêu cực “Tôi lười biếng, Tôi không thông minh, Tôi không đủ khả năng” được gán từ lâu rồi. Để rồi lầm tưởng rằng khóa khứ đã vậy, thì hiện tại tương lai cũng khó khác được. Sở dĩ như vậy là vì có một lăng kính vô hình ngăn giữa ta và sự vật, hiện tượng. Lăng kính đó được xây dựng bởi thái độ sống, được hình thành bởi những trải nghiệm trong khóa khứ. Mỗi người có quan điểm, trải nghiệm khác nhau nên lăng kính cũng sẽ mờ đục khác nhau. Điều mà chúng ta nhìn thấy là ảnh của sự vật hiện tượng kèm với các cảm xúc xen lẫn, đôi khi trái ngược nhau.

Ekido còn mắc vào pháp, còn mắc vào luật nên chỉ nhìn thấy hành động của sư trưởng Tanzan là phạm giới. Và cứ đắn đo suy nghĩ mãi về cô gái xinh đẹp, nghi ngờ về vị sư huynh đáng kính của mình, mà quên mất bản thân mình đang không còn duy trì chánh niệm, đi trong im lặng nhưng tâm thì không yên. Còn con cá đã từng bị đau khổ chỉ nhìn thấy sự đau đớn khi tiến đến con mồi, con cá khác thì thấy sự sung sướng khi được đớp miếng mồi ngon. Chàng trai sợ “lý thuyết” kia do các thất bại khi không hiểu sâu, áp dụng sai lầm đã hình thành niềm tin “Tất cả những sách nói về thành công đều là lý thuyết” mà quên mất một sự thật là chúng được đúc rút, được chứng nghiệm bởi những người đã thành đạt thực sự. Còn cô gái thì nhìn người bạn cũ, cô chỉ thấy những cảm giác khó chịu, cô nhớ lại những lời nói nhạt nhẽo, hành động thô kệch của anh chàng, chứ không nhìn được sự đổi thay kỳ diệu ở bên trong chàng trai đã chuyển hóa anh ta.

Đối với những người còn đang giữ lấy lăng kính tiêu cực, còn suy nghĩ theo những lề lối thói quen cũ kỹ, còn giữ mãi những kinh nghiệm đau khổ, còn óc phân biệt đánh giá, còn phản ứng mạnh mẽ với tình huống bên ngoài, thì đó chính là giới hạn lớn nhất mà họ đã tự đặt ra cho bản thân. Có thể giới hạn đó sẽ tạm thời giúp họ trốn vào “vùng an toàn” chật hẹp của mình, nhưng đồng thời nó cũng sẽ dập tắt mọi cơ hội tốt đẹp đang đến. Để hiểu được chân lý này, bản thân tôi cũng phải trả giá là một khoảng thời gian dài đeo lăng kính mờ đục kia trong đau khổ. Cái nhìn lẫn lộn giữa khóa khứ, tương lai khiến ta chạy đua với hàng ngàn dòng suy nghĩ – có vui, có buồn, có lo lắng, có sợ hãi – nó khiến ta không có thời gian dừng lại để quan sát bản thân. Giờ đây lăng kính của hiện tại giúp tôi nhìn thấy thật rõ ràng những bài học từ khóa khứ, những kinh nghiệm hạn chế mình, giúp tôi nhìn thấy những mối lo âu, bận tâm không cần thiết, giúp tôi tiết kiệm được thời gian, năng lượng của mình. Tôi thấy luôn tràn trề sức sống, không ngừng sáng tạo, giúp ích cho đời, cho người. Tôi đã dừng lại, dừng lại để thay một lăng kính khác tinh khiết hơn, trong sáng hơn, để có thể mở lòng, đón nhận những điều mới mẻ, những cơ hội thú vị trong cuộc sống. Tôi đã dừng lại, còn bạn?

(theo Phương Live)

Gửi em, cô bé của anh!

Thế là anh đã bước sang sinh nhật thứ hai rồi em ạ, thêm một tuổi mà anh thấy mình trưởng thành hẳn nên. Hôm qua là sinh nhật của anh cô gì chú bác, bạn bè hàng xóm có mặt rất đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình em. Tại s
ao em không đến? Chắc lại không chịu ăn bột nên mẹ em không cho đi phải không? Hay không chịu đóng bỉm để rồi tè ra đệm? Thôi để anh kể cho em nghe chuyện hôm qua sinh nhật của anh nhé…

Bắt đầu từ sáng sớm mẹ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, rồi mẹ gọi anh dậy vẫn cái giọng điệu ngọt ngào ấy. Anh nghe mà thấy phát ớn…

"Cục cưng của mẹ dậy thôi nào, hôm nay là sinh nhật của con đấy"…

Rồi mẹ lại hôn chụt chụt vào má anh, anh bực lắm dù gì cũng đã hai tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu mà cứ cục cưng này, cục cưng lọ. Đấy là chưa kể đến cái hôm anh gặp em lần đầu tiên ở bệnh viện ý, em thì bị sốt còn anh thì mẹ cho đi tiêm phòng mấy cái bệnh gì gì đó của trẻ con…Hai bà mẹ cứ mải mê nói chuyện với nhau, mẹ anh thì cứ chê anh lười ăn, lười uống sữa. Mẹ em thì cứ nhéo vào má anh quê chết đi được nhưng anh mặc kệ anh chỉ để ý đến em thôi…

Hôm đấy em bị sốt cao nhìn cái mặt em nóng bừng hồng hồng yêu thế không biết, anh hỏi chuyện em thế là em cười. Nụ cười ngây thơ hơn con nai tơ làm tim anh đập rộn ràng, lúc đấy mặt anh đỏ hết cả nên anh chỉ muốn nhảy chồm sang "mi" vào má em một cái thôi. Hix sao mà đáng yêu thế không biết, chỉ bực là mẹ cứ giữ anh khư khư trong lòng không thả anh ra. Anh cố giãy dụa kêu khóc thì mẹ lại vạch ti ra cho anh bú, mà lúc này anh có thích ti đâu. Anh thật hết chịu nổi mà, trước mặt anh mà lại làm thế thật là mất mặt thế là anh cắn vào ti mẹ một cái, làm mẹ đau cấu vào mông anh một cái rõ đau nhưng anh không khóc vì có em đang ở đây mà, hi hi…......Về đến nhà anh không tài nào quên nổi hình ảnh của em, anh không ăn bột cũng không uống sữa mặc cho bố mẹ & ông bà nội dỗ dành anh nhất quyết không ăn, thế là mấy hôm sau anh bị ốm, mà hình như là ốm tương tư đấy em ạ. Mẹ cho anh đến bệnh viện, nơi mà chúng mình gặp nhau lần đầu tiên ấy….hi hi….

Hôm nay đến lượt anh đi chữa bệnh còn em đi tiêm phòng, gặp em anh mừng lắm, khuôn mặt em hôm nay tươi tắn dạng ngời, đôi môi hồng chúm chím làm anh chỉ muốn cắn yêu vào đây một cái thôi. Nhưng hôm nay anh bị ốm nên mất đi cái vẻ đẹp trai vốn có của mình, anh thất vọng lắm khi em cười đùa với một thằng bên cạnh. Thằng đó thì có đẹp trai gì cơ chứ, mũi thì thò lò bẩn không chịu được, người thì thấp lè tè, tóc thì có vài ba sợi không đẹp bằng tóc anh. Tóc anh xù xù, dựng dựng như quả chôm chôm trông rất là kute, thế mà em không yêu anh lại yêu thằng đó làm cho trái tim non nớt của anh vỡ vụn thành trăm mảnh. Thế là anh quyết định ăn uống thật nhiều để mau khỏe quyết chiếm lại bằng được trái tim của em……

Một tuần sau đó hai đứa mình lại gặp nhau trong một lần mẹ đưa anh đi dạo công viên, hôm nay anh mới cắt tóc nên nhìn hơi ngố ngố thế mà em lại nhìn anh cười mới vui chứ, nhìn em cười tim anh lại loạn nhịp một lần nữa. Hix hôm nay mẹ anh & mẹ em để hai đứa mình tập đi trên bãi cỏ, thỉnh thoảng anh lại giả vờ ngã chồm nên người em làm em đỏ bừng mặt đáng yêu thế không biết, người em mềm lắm anhg cảm nhận được làn da mượt mà của em mỗi khi anh chạm vào. Nó như một nguồn điện 500kw chạy dọc thân thể anh, ôi trời ơi sướng….Thôi anh kể tiếp truyện sinh nhật anh nhé…

Tối hôm đó mọi người đến nhà anh đầy đủ cho anh bao nhiêu là quà, mỗi người tặng quà lại nhéo vào má anh một cái làm anh tức điên lên được. Mấy bà cô lại còn bế anh lên hôn hôn hít hít, khiếp mồm thì hôi hình như vừa ăn bún đậu mắm tôm ý, anh phải lấy tay chùi ngay nếu không anh chết ngạt vì cái mùi này mất. Thổi nến xong mọi người nâng ly chúc mừng, còn anh lại ngồi ôm bình sữa nhớ về em. Nhớ lắm nụ cười ngây thơ hồn nhiên của em, nhớ lắm cái thân hình mềm mại ấy & đôi môi hồng chúm chím. Ước gì em ở đây nhỉ, anh sẽ đè em ra mà hôn…Hix hix anh ngồi tu hết bình sữa lúc nào không biết nhưng vẫn không nguôi ngoai nỗi nhớ em, anh chỉ mong nhanh nhanh đến ngày tiêm phòng để mình lại đk gặp nhau thôi em ạ….
Thôi anh tạm dừng bút nhé, nhớ em yêu nhiều lắm. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn thật nhiều vào. Mỗi khi nhớ anh thì em uống sữa nhé vì lúc nhớ em anh cũng làm như vậy ♥


Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.


- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều Chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...

Gã không ngờ.........!

(Hình ảnh khi bà cụ còn sống)

(Nguồn: Facebook)

Thời gian để sản xuất một chai rượu giả từ khâu nguyên liệu đến thành phẩm chỉ khoảng 15 - 20 phút. Các công đoạn từ súc chai, dán tem, vô nước, ấn nút đều bằng thủ công. Công cụ thường dùng là tuốc-nơ-vít dẹt, kéo cắt tem, nắp, máy sấy tóc để đóng màng co nilông phủ quanh nắp chai, dây thừng nhỏ như chiếc đũa để siết màng kim loại... Loại có cổ chai bi phải dùng xy lanh để bơm rượu vào.


“Công nghệ” nâng cấp rượu giả

Cận Tết, nhu cầu sử dụng, làm quà biếu đối với các loại ruợu ngoại tăng mạnh. Để sở hữu được chai rượu có thương hiệu, người mua phải chi tiền triệu là chuyện thường. Tuy nhiên, theo đánh giá của các cơ quan chức năng, những thương hiệu rượu ngoại có tiếng bị làm giả nhiều nhất, đặc biệt là vào thời điểm giáp Tết.Cách thức phổ biến nhất của những “lò” sản xuất, chế biến ruợu giả vẫn là pha chế rượu trắng với một tỉ lệ nhỏ rượu “xịn” cộng với chất tạo màu: xanh, đỏ, sẫm tùy theo từng loại rượu.

Vỏ và nút chai được các đối tượng thu mua lại từ các nhà hàng, quán rượu, khách sạn có bán rượu ngoại. Các chai rượu giả này được “quàng” thêm tem trước khi tung ra thị trường. Những loại tem này cũng được nhái một cách tinh vi, nếu như không có thiết bị chuyên dùng thì đến cả lực lượng kiểm tra không thể nào phát hiện được.









Rượu thành phẩm được xếp la liệt ngay trên đường



Kinh hoàng công nghệ sản xuất rượu giả






Bắt giữ rượu giả


Thời gian để sản xuất một chai rượu giả từ khâu nguyên liệu đến thành phẩm chỉ khoảng 15 - 20 phút. Các công đoạn từ súc chai, dán tem, vô nước, ấn nút đều bằng thủ công. Công cụ thường dùng là tuốc-nơ-vít dẹt, kéo cắt tem, nắp, máy sấy tóc để đóng màng co nilông phủ quanh nắp chai, dây thừng nhỏ như chiếc đũa để siết màng kim loại... Loại có cổ chai bi phải dùng xy lanh để bơm rượu vào.
Một số loại rượu được làm giả bằng cách khoan lỗ rất nhỏ, như sợi tóc dưới đáy chai để rút rượu thật ra và bơm rượu giả vào. Bằng “công nghệ” này, các đối tượng làm rượu giả đã tung ra thị trường hàng triệu chai rượu giả của các thương hiệu nổi tiếng như: Red Label, St-Remy, Hennessy, Chivas, XO, Gold King…

Hiện nay, việc thưởng thức hay biếu rượu ngoại đang là một “mốt” thời thượng nhưng rất ít người biết được đâu là rượu chính hãng, đâu là rượu rởm. Tâm lý người tiêu dùng cứ thấy nhãn hiệu quen quen, có tính “ngoại lai” và giá rẻ là mua. Vì thế, các nhà làm rượu giả tha hồ “móc túi” người tiêu dùng. Tiền mất đã đành, nhiều người còn "tật mang" khi uống phải loại rượu giả này; nhẹ thì chóng mặt, nhức đầu; nặng thì nguy cấp đến tính mạng.

Tuyệt chiêu phân biệt rượu thật - rượu giả

Để giúp người tiêu dùng nhận biết hàng chính hãng một cách đơn giản và nhanh chóng, công ty Pernod Ricard Việt Nam đã đi tiên phong trong việc nghiên cứu, đầu tư và đưa vào sử dụng tem chống giả “3 trong 1”.

Loại tem này được sử dụng trên các sản phẩm quen thuộc như: Martell, Chivas, Royal Salute… là loại tem công nghệ cao tích hợp xuất hiện đầu tiên trên thị trường. Tem được in laser bằng máy in đặc chủng (không dùng mực in) nhằm hạn chế tối đa khả năng bị sao chép, được thể hiện dưới dạng tem vỡ, do đó không thể bóc tách hay tái sử dụng. Bên cạnh đó, tem “3 trong 1” còn thể hiện sự thông minh khi mang đến cho khách hàng đến 3 cách nhận diện dễ thực hiện và trực quan:

- Cách 1: Thấm nước lên hai phần đầu tem, tên sản phẩm sẽ biến mất, khi nước khô, tem sẽ trở lại trạng thái bình thường.

- Cách 2: Sử dụng bút dạ quang phổ thông bôi lên phần trắng của tem để hiện ra tên thương hiệu in chìm.

- Cách 3: Chiếu ánh đèn huỳnh quang (hay đèn soi tiền) lên phần trắng của tem để thấy tên sản phẩm in chìm hiện lên.






Xem video clip Cách phân biệt rượu giả:


Trước ẩn họa của thị trường hàng hóa cuối năm, người tiêu dùng nên lựa chọn những mặt hàng được phân phối tại các đại lý chính thức với tem, mác rõ ràng để có thể tận hưởng những ngày vui đầu năm trọn vẹn.

Không nên quá lãng mạn.

Người đăng: Vtv12 8/11/11 0 nhận xét

1. Chàng và nàng rong ruổi trên chiếc xe gắn máy qua con đường thu vàng rực đầy lá me bay. Gió thu thổi tóc nàng bay bay, cọ vào má chàng. Nàng mỉm cười hạnh phúc gục đầu vào vai chàng, đặt nhẹ nụ hôn nóng bỏng ướt át vào cổ chàng, thì thầm thật khẽ lời yêu thương. Chàng ngoái cổ lại hôn vào trán nàng. Họ đâm vào đít chiếc xe tải đi đằng trước, đưa vào bệnh viện, bác sĩ kết luận: “Gọi điện cho người thân để lo hậu sự”.

2. Chàng và nàng dạo chơi bên đầm sen. Những đóa sen hồng tỏa mùi hương ngát trong nắng chiều. Nàng thỏ thẻ đòi chàng chứng tỏ tình yêu bằng một bó sen thơm. Chàng gallant, lại biết bơi nên không sợ chết đuối. Nàng hạnh phúc nâng niu bó sen suốt trên đường về. 3 hôm sau sen tàn, chàng sốt cao rồi lên cơn uốn ván, do dẫm chân phải cái đinh gỉ ven bờ đầm. Đưa ma chàng,
đã hết mùa sen.

3. Chàng đội mưa trong đêm, nhảy tường công viên hái cho nàng một bó hoa vạn thọ. Nàng chơi dương cầm, mắt nhòe hạnh phúc khi thấy chàng hiện ra trong đêm mưa: “Tôi là khách qua đường, xin em hãy nhận lấy!”. Nàng trao chàng nụ hôn thơ ngây đầu đời. Chàng sung sướng lảo đảo đi về, qua đầu ngõ, bị dại xồ ra cắn. Ngày ra đi, bọt mép chàng xùi trắng hơn bong bóng nước đêm mưa

4. Nàng xinh đẹp giỏi giang và là “gái đoan trang dễ đâu làm quen”. Chàng từ lâu, toàn tâm toàn ý gửi trọn con tim cho hình bóng nàng. Kịch bản cổ điển được dàn dựng: Nàng sẽ bị một đám du đãng (bạn chàng giả danh) vây bủa, chàng sẽ tả xung hữu đột phò giai nhân thoát hiểm. Mọi việc đều hoàn hảo, trừ miếng đòn cuối hạ gục tên đầu sỏ, chàng hứng chí song phi quá độ, mất đà
đập đầu vào tường. Chẩn đoán rạn xương sọ não, chảy máu trong. Chàng sống thêm nửa ngày rồi… tắt thở.

5. Chàng bao giờ cũng mơ mộng lãng mạn về người mình yêu, rón rén nhẹ nhàng đến sau lưng và quàng tay ôm chặt cổ nàng thật lâu. 2 người lặng im không nói, nghe tình yêu bay lên, bay lên. Một hôm chàng đang ăn mận trên phòng, nàng đến nhà chơi chào bố mẹ chàng rồi khẽ khàng lên gác. Chàng đang ngửa cổ khoan khoái nhai mận, nàng ôm choàng từ sau lưng.. Sau ít phút yêu lặng lẽ, nàng nhận cổ họng chàng to hơn, giật giật liên hồi và nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm.

6. Kỉ niệm một năm ngày yêu nhau, chàng mua tặng nàng chiếc nhẫn mặt kim cương để ngỏ lời cầu hôn. Hồi hộp, chàng đứng trước gương trong toilet tập tành mãi từng ánh mắt nụ cười cử chỉ. Mồ hôi ra ướt hết cả tay, chàng để rơi chiếc nhẫn vào bồn tắm. Cúi xuống nhặt, chàng bị trượt chân đập đầu vào thành bồn tắm, đúng chỗ có cái móc quần áo của bộ vét chàng sẽ mặc tối nay nhọn hoắt nhô lên. Chàng chết, giai vẫn còn tân.

7. Chàng và nàng gặp lại nhau sau 10 năm xa cách. Kỉ niệm buổi hôm nào yêu nhau dưới gốc cây xà lách số hai phần ba ùa về, trong thoáng chốc chẳng còn những ngại ngùng, những ngậm ngùi của tuổi già. Trong hơi thở gấp gáp, cả hai trao nhau những nụ hôn nồng cháy, dài bất tận như hàng bao thế kỉ rồi chưa được thỏa. Rồi bất chợt, chàng vùng vẫy, giẫy giụa. Nàng nhận được “tín
hiệu” lại càng hôn chàng dài hơi hơn nữa. 10 năm xa cách, nàng đã quên chàng vốn bị viêm mũi mãn tính, chàng chỉ có thể thở được bằng miệng. Ngày hôm sau trên báo lá cải xuất hiện một dòng tít lớn “Chết do ngạt thở khi đang làm… “chuyện ấy”.*

Ngày nào tôi cũng đưa con đi ăn sáng. Cái cửa hàng bé nhỏ đó chỉ bán sơ sơ cháo, trứng vịt lộn, bánh cuốn… thế mà đông khách lắm, toàn khách nhí được bố mẹ đưa đến ăn sáng trước khi đi học. Cứ ngỡ cái không gian bé nhỏ đó chỉ đơn thuần chỉ là nơi bán hàng ăn thôi, nhưng sau vài lần đưa con đi ăn tôi nghiệm ra rằng đó cũng là nơi học được rất nhiều kinh nghiệm sống cho bản thân mình và để dạy con.

Vì là khách quen mỗi sáng nên gần như tôi nhớ những ai hay đến ăn cùng giờ với con nhà mình. Đầu tiên là một ông bố đưa đứa con gái tầm hơn 2 tuổi đến ăn cháo. Đứa bé còi lắm, nhưng lại được cái ngoan ngoãn và nghe lời bố. Ông bố dáng gầy gầy xương xương nhìn cũng vất vả, cần mẫn thổi nguội từng thìa cháo rồi đút cho con. Tôi ít thấy ông bố đó phải nịnh cho con như những nhà khác bao giờ. Một lần, tôi vô tình nghe được câu chuyện của hai bố con.

- Bố ơi, con không đi lớp đâu.

- Sao không đi lớp hả con? Ăn nhanh bố đưa đi lớp.

- Con không thích cô giáo, vì cô giáo hay bắt ngủ trưa lắm.

- Ngủ trưa càng tốt cho sức khỏe chứ con. Trẻ con mà không ngủ trưa là không lớn được đâu con ạ. Con gái bố phải mũm mĩm hơn nữa mới xinh hơn chứ.

- Nhưng con không thích cô giáo bằng mẹ. Con thích ở nhà với mẹ.

- Con nói thế là hư đấy. Cô giáo dạy con hát này, múa này, cho con chơi đồ chơi này, cô giáo cũng như mẹ con mà, con không được nói là ghét cô giáo, vì như thế là hư. Với lại mẹ còn phải đi làm lấy tiền mua sữa cho con mà. Nhớ chưa con?

- Con nhớ rồi ạ.
Câu chuyện của hai bố con diễn ra nhanh lắm, sau đó thì tôi thấy cô bé ngoan ngoãn lên xe theo bố đến lớp. Hai bố con đi rồi mà tôi vẫn nghe giọng ông bố vọng lại: “Con phải yêu cô giáo nhé”. Có ai ngờ được, một ông bố nhìn khô khan như vậy mà lại khéo dỗ con đến lạ.

Hôm sau, tôi gặp hai mẹ con, cũng là đứa con gái đi cùng mẹ ăn cháo trước khi đến lớp. Bà mẹ trẻ này nhìn rất sành điệu, váy ngắn, áo vải lanh mỏng, diêm dúa. Cô con gái cũng được mẹ cho ăn mặc rất điệu đà. Hai mẹ con nhà này chỉ đi ăn sáng nếu thấy sắp muộn giờ đi học của con nên tôi không gặp thường xuyên. Câu chuyện của hai mẹ con cũng làm tôi không thể không chú ý.

- Có phải đến lớp không?

- Tại sao không?

- Ghét đi lớp.

- Vì sao?

- Cô giáo không xinh, còn hay bắt đứng góc lớp vì tội đánh bạn, còn bắt con ăn. Con không thích ăn.

- Cô giáo bắt đứng lớp à? Cô giáo hư thật. Chỉ có Dím là ngoan.

- Ừ. Cô giáo hư. Ghét cô giáo!

- Đúng rồi, không yêu cô giáo nữa. Ăn nhanh, lát đến lớp mắng cho cô giáo một trận vì tội hư.

- Đập chết đi!

Thế là hai mẹ con cùng cười phá lên.
Quả là những điều nghe được này rất chướng tai. Tôi không nghĩ một người nhìn mĩ miều, có vẻ quý phái như vậy mà thốt ra những câu không “khớp” với người tẹo nào. Có ai lại dạy con là cô giáo hư, là mắng cô giáo một trận bao giờ cơ chứ. Đã thế, bà mẹ này còn liên tục nói trống không, con không nói vâng dạ cũng không uốn nắn, coi như đó là chuyện thường. Chắc hẳn, bà mẹ này không hề nghĩ, chính cái thái độ đó của mình vô tình làm cho con mình trở nên cộc cằn, khó tính và coi thường người khác sau này. Nghĩ lại bố con nhà nọ, tôi thoáng giật mình, không thể nào “trông mặt mà bắt hình dong” được.
(Sưu tầm từ http://afamily.vn)

Thư gửi mẹ.
Mẹ thân yêu của con !

“Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .