Ngoại tình - Phần 1 (Ghi chép từ ttvnol.com)

Người đăng: Tốt đỏ 14/11/09

(Xin phép bạn congvanden, câu truyện của bạn như tiểu thuyết, tôi xin phép chép lại để nhiều người cùng đọc)

Người ta ngoại tình mà vẫn yêu thương người vợ chính thức của mình....trước đây tôi không tin điều đó...tôi coi đó là sự lừa dối đầy nhảm nhí vì tình yêu đích thực - trong cùng một thời điểm chỉ có thể dành cho một người....
Tôi lấy anh trên cơ sở tình yêu, pháp luật và sự hậu thuẫn của hai gia đình, chúng tôi đến với nhau không vì tiền tài hay danh vọng...tất cả là do tự nguyện mà thành. Bốn năm chung sống vợ chồng - không quá giầu sang nhưng tôi thấy mình hạnh phúc, vậy mà giờ đây tôi phải đứng trước một quyết định thật đau khổ và khó khăn - Ra đi để mình thanh thản - níu giữ để rồi đổ vỡ tất cả. Ba mươi năm làm người tôi chưa giúp được ai cái gì to tát, nhưng tôi cũng chưa làm gì bất nhân vô đạo cho ai. Tôi vừa giữ lại trên cõi đời này một sinh linh bé bỏng - đó là phúc phận của riêng anh - cái mà tôi đã không thể đem lại cho anh dù khao khát đến cháy bỏng - điều này đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải ra đi - người đàn bà ấy đã thắng - ngay cả khi cảm nhận được tôi và anh vẫn còn tình yêu....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 21:09, 18/06/07


Một chuyến công tác bình thường như mọi lần, tôi không thề ngờ rằng chuyến đi định mệnh ấy của anh đã đạp đổ mọi chuyện, gia đình, tình cảm vợ chồng, sự kính trọng anh trong lòng tôi....
Tôi thấy mình cay đắng đến ê chề .... nhục nhã của một kẻ bị phản bội, đau đớn vì tình cảm tổn thương, thất vọng tột cùng vì tôi không bao giờ nghĩ được sẽ có ngày hôm nay .....
Sau chuyến đi công tác ấy, mọi chuyện tôi không cảm nhận được gì, với tôi tất cả vẫn bình thường.....bốn tháng sau sự thật được phơi bày chính bởi sự thành thật của anh.....
Người tình của anh đã mang bầu.....
Còn tôi ! Bốn năm làm vợ ....tại sao tôi không thể mang đến cho anh niềm hạnh phúc ấy?!?! Tôi và anh đều mong điều đó hơn mọi thứ trên đời? Vậy mà tại sao tôi không thể làm được ?!?!
Anh vẫn yêu tôi - tôi biết ! Nhưng lúc này tình yêu thì có thể giải quyết được gì?!?! Người ta bảo đàn ông xa vợ thường hay ngã lòng, nhưng đó chỉ là nhất thời còn tình cảm gia đình mới là thực sự.....Nhưng làm sao tôi có thể giữ được anh trong tình cảnh này?!?!


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 22:09, 21/06/07
Trớ trêu cho cái thân tôi là người phụ nữ ấy lại là đồng nghiệp của anh....cái cơ quan mà tôi đã nhẵn mặt trong vai trò một người vợ bên cạnh anh những năm tháng qua.....
Những lúc nao lòng tôi đã nghĩ, có lẽ đây là số phận của mình, việc con cái cũng là phúc phận của từng người mới có được, tôi và anh đều bình thường, không bệnh tật gì, mọi thứ đều được bác sỹ khẳng định là tốt, thậm chí bác sĩ còn ngạc nhiên vì không hiểu tại sao chúng tôi lại không có con cho đến tận lúc này.....
Chán nản, tuyệt vọng..... bạn bè rủ tôi đi xem bói....người ta đã nói với tôi một câu mà tôi nhớ mãi dù tôi chưa hề kể lể về mình, mà lúc đó việc chồng tôi ngoại tình tôi cũng chưa hề biết....em và chồng em chắc chắn sẽ chia tay, bọn em không thể có con được dù hai người không bệnh tật gì, nhưng hễ chồng em ngoại tình dù chỉ một lần lập tức sẽ có con và em cũng vậy, chỉ một lần không chung thuỷ với chồng em cũng sẽ có con ngay.....
Thật là khủng khiếp vì không ngờ điều thầy bói nói lại là sự thật....
Tôi yêu cầu một cuộc gặp gỡ giữa ba người....cô ấy ngồi đối diện với tôi....không nhìn tôi nhưng tôi đã quá quen mặt....Không có lời giải thích nào cả, mọi chuyện như là sự thật mà ai cũng phải chấp nhận....câu chuyện lùng bùng làm tôi không thể nhớ được điều gì chỉ ấn tượng một câu duy nhất người đàn bà ấy đã nói ....chồng chị đi lại với em đã lâu, mà tại sao chị lại không biết gì cả?.....
Tôi vẫn phải về nhà chồng .... vì dù sao chúng tôi vẫn là vợ chồng. Gia đình hai bên chưa hề hay biết chuyện gì cả.....
Sau buổi nói chuyện đó, trở về anh và tôi nằm khóc hết một đêm dài....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 20:09, 23/06/07
Tôi thẫn thờ như một kẻ mất hồn...sẽ giải quyết việc này ra sao....không có câu trả lời nào thoả đáng....tôi chỉ biết tìm đến những nơi đơn độc mà khóc lóc một mình.... Tôi thương mẹ khi nghĩ đến sẽ có một ngày con gái phải nói sự thật này...Mẹ ơi ! Con xin lỗi mẹ ! Con phải mang đến cho mẹ một nỗi buồn mà trong câu chuyện ấy con gái yêu của mẹ là người đau đớn hơn cả....
Tôi bước vào phòng mình.....chồng tôi đang ngồi ở bàn làm việc, lưng quay lại phía cửa, đã cả tuần nay chúng tôi tránh ánh mắt của nhau.....những bữa cơm chung với cả gia đình là một thời khắc thực sự căng thẳng....câu chuyện mọi người bắt đầu và kết thúc như mọi ngày....tôi và anh không thoả thuận gì với nhau mà những vở kịch vẫn được diễn ra hoàn hảo, mọi người không hề hay biết, chỉ có lúc về phòng riêng là chúng tôi phải đánh trận trong lòng mình.....Như mọi ngày trước, tôi bước vào phòng mà không hỏi anh lời nào....tôi thấy anh quay lại nhìn tôi....nước mắt giàn giụa....
- Anh đã bảo V phá thai....anh không thể sống căng thẳng hơn thế này được nữa, anh sẽ chia tay cô ấy, mọi việc sẽ chấm dứt....
Như có một luồng điện chạy qua sống lưng...tai tôi ù đặc không nghe hết được những lời anh đã nói....
- Anh không được làm thế, tôi lạc giọng gào lên.... lao lại chiếc điện thoại tôi vội bấm số máy của V...
- Chị đây ! Em không được phá thai, đứa bé không có tội gì. Người lớn sai hãy để người lớn gánh chịu hậu quả này.....
Không kìm được lòng mình, tôi khóc nức nở và như muốn xỉu đi.....
Chồng tôi bế tôi lên, anh có vẻ hốt hoảng và luôn miệng hỏi tôi có làm sao không? Mẹ chồng tôi thấy ầm ĩ lao vào .... Cảnh tượng bà chứng kiến thật thê thảm ....chúng tôi đang khóc rũ rượi như sắp phải xa lìa nhau mãi mãi... tôi nghĩ không thể che giấu mọi người thêm được nữa ......mặc dù chồng tôi luôn miệc nói không có gì, mẹ cứ ra ngoài vợ chồng con đang nói chuyện....
Tôi giữ bà ở lại, trước mặt chồng, tôi xin phép bà cho tôi được về nhà mình.....
- Con xin phép mẹ cho con về bên nhà một thời gian, khi trở lại con xin được thưa mọi chuyện với mẹ.....
Mẹ chồng tôi cũng bật khóc....có chuyện gì thế ? Các con đừng làm mẹ sợ.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 22:49, 27/06/07
Còn ít phút nữa CB phải ra sân bay , nhưng lại tình cờ đọc topic của bạn . CB trĩu nặng niềm riên muốn vài lời với bạn .

Congvanden à ! - có lẽ mình tương đồng về tuổi tác nên sẽ gọi bằng tên acc . Mình chưa rơi vào trường hợp như chị nhưng những trãi nghiệm của cuộc đời thì không ít bạn ạ .
Chuyện của bạn ,hiện tại làm cho người trong cuộc rối trí và chưa ai có thể bình tĩnh để tháo gỡ từng nút thắt .Bạn hãy bình tâm lại và suy nghĩ để tìm hướng đi nhé ! Mình đã gặp 1 câu chuyện giống y như bạn 4 năm về trước - trường hợp của bạn gái rất thân với mình (duy nhất trên mạng ) là chủ 1 bõ ngọai ngữ và khá có tiếng ...

Mình xin kể câu chuyện này ra ..và bạn có thể suy nghĩ và quyết định hành động bằng chính cái tâm cũng như bản năng của người phụ nữ trong bạn. tất cả mọi lời khuyên và can thiệp lúc này dường như vô nghĩa và bạn phải tự đứng lên tháo từng chiếc gút trong gia đình mình vậy .

Bạn mình có một gia đình khá hạnh phúc - hai người quen nhau khi đi du học bên trời Tây khi tốt nghiệp về chính thức cưới nhau - Họ sống hạnh phúc như thế khỏang 3 năm - Anh ta là một người năng động và giỏi được đề bạt và bổ nhiệm thành một Giám Đốc của 1 tập đòan nổi tiếng nhất ở Tp này U. ngày anh ấy trờ thành nhân vật quan trọng và Anh ta cùng làm việc với 1 trợ lý xinh đẹp, thông minh , đuyên dáng...10 tiếng đồng hồ tại cơ quan hơn rất nhiều vài tiếng tại gia đình . Cô trợ lý này có thể tháp tùnh anh ta đi khắp nơi dự chiêu đãi tiệc tùng ...Chuyện gì đến sẽ đến khi họ thường xuyên đi công tác và có với nhau một sinh linh mới .Bạn mình đã ngất xỉu như chị vì 3 năm bạn ấy vẫn chưa có con ..có thể vì cả hai đều stress vì công việc ...Bạn mình cũng là một nhân vật khá giỏi ...

Sự việc vỡ lỡ khi cô trợ lý không chịu được búa rìu dư luận và ra khỏi cơ quan . Mình và bạn mình đã đến tìm gặp ..ồn tồn khuyên giải ( khi đó bạn mình chỉ muốn chết và chia tay dù chồng cô ấy vẫn còn rất yêu vợ ) . Mình đã cùng bạn mình chống chỏi những điều khắc nghiệt nhất : chấp nhận nuôi đứa bé khi nó ra đời , chu cấp để cô ta có thể làm lại cuộc đời , nói chuyện với bố mẹ và gia đình cô ta .....Về phía chồng cô ta ..anh ta cũng biết lỗi nhưng hai thân không biết đường nào rút . Chỉ có những người vợ thông minh , khéo cư xử để biết cách giữ chồng vì ai trong đời chẳng 1 lần lầm lở .
Hãy tha thứ và giữa anh cho con mình , hãy tìm cách thỏa thậun đi đến phương án chung cùng chồng giải quyết ..đừng bi lụy nhiều quá ...hãy đứng lên đi nào bạn...và hãy viết ra điều cần làm ...
Bạn mình giờ đây rất hạnh phúc có 2 đứa con ( 1 của anh ấy , 1 của chung 2 người ) , và một sự trân trọng củachồng và sự kính nể ....bạn ấy đã vượt qua sóng gió ..dù chông chênh gang tấc giữa bên bờ , bên vực )

Hạnh phúc luôn mĩm cười với ai biết đấu tranh và giành lấy nó- Hãy làm điều trái tim bạn muốn ...
Mình xin lỗi vì phải ngừng tại đây , mình phải ra sân bay ngay bây giờ ...hẹn gặp bạn sau và chúc bạn luôn bình tĩnh .

Thân ái -
shanex









Khổ cho tôi V lại là đồng nghiệp của anh, người phụ nữ ấy có cá tính mạnh mẽ và không ngại đối đầu....cô ấy đẩy tôi vào thế bị động và chính tôi lại là người cảm thấy run sợ....bản tính tôi không thích những chuyện đôi co, tranh chấp....nên tôi như kẻ thua cuộc trong chuyện này. V đã thẳng thắn rằng cô ấy yêu chồng tôi, mọi chuyện là tự nguyện và không có gì ân hận.....cô ấy sẽ chờ quyết định từ vợ chồng tôi....mà chồng tôi thì lại đang mong muốn có một đứa con biết nhường nào....
Về phần tôi ! Thời gian qua tôi đã nghĩ ngợi rất nhiều....Đặt địa vị mình vào V, tôi có buông tha mối tình này, tôi có để đứa con do mình sinh ra cho người khác chăm sóc suốt đời không ? Với tôi ! Có thể theo đuổi tình yêu thì tôi không dám, còn bỏ con lại cho người khác thì không bao giờ.....vậy với V ! Một người phụ nữ đầy cá tính, cô ấy có chấp nhận không?!?! Trong khi đứa bé là lợi thế, chỉ cần cô ấy không chấp nhận giao con thì chồng tôi làm sao có thể chấm dứt được chuyện này trong suốt cuộc đời, còn tôi, có đủ bản lĩnh để cắt đứt hoàn toàn tình mẹ con thật sự của họ hay không?
Giả sử nếu vợ chồng tôi tiếp tục chung sống, đứa con riêng của anh ra đời...V không buông tha chúng tôi và đứa con anh không thể bỏ....thì tình cảm vợ chồng của tôi sẽ là gì? Sống như vậy để làm gì? Đến khi nào mớ bòng bong này mới buông tha tôi? có lẽ chỉ đến lúc nhắm mắt xuôi tay, hoặc đến một lúc nào đó không thể chịu đựng được nữa tôi phải ly dị chồng?
Nếu lúc này tôi ra đi ! đầu tiên tôi sẽ là một kẻ bại trận đầy đau đớn...tôi sẽ sống ra sao sau cuộc chia tay này khi tôi không có con cái và tôi vẫn còn yêu anh nhiều đến thế....Có lẽ tôi sẽ chết vì đau khổ mất thôi .....

Rồi mọi chuyện sẽ qua....

Gửi lúc 23:30, 29/06/07
Tôi xin phép về nhà mình vài hôm .... chồng tôi không đồng ý...anh muốn tôi ở lại....Nhưng tôi sợ mình không còn giữ được bình tĩnh nếu tình trạng này còn kéo dài .....
Anh cứ để em đi, em cần thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện....nếu cứ ở lại đây trong tình trạng này, em sợ rằng em không sống nổi vì căng thẳng....chúng ta hãy tạm xa nhau một thời gian để cùng nghĩ về nhau tốt đẹp...dù quyết định cuối cùng là gì chăng nữa....
Chồng tôi đưa tôi về....cả đoạn đường dài im lặng không ai nói được lời nào.... tôi khóc thầm sau lưng anh cho sự tủi nhục của mình...sao tôi thấy anh xa tôi đến quá thể....anh không còn là của tôi nữa hay sao??? không dám chạm vào anh dù chỉ một lần....tôi cảm thấy mình không còn ý nghĩa gì nữa...hình như tôi đã thực sự mất anh....
Đến cổng nhà tôi...hai người đều có vẻ ngại ngần nói lời từ biệt...tôi thì ngập ngừng bước vào còn anh có vẻ chẳng muốn quay đi...
Thôi ! Anh về đi .... đừng nghĩ ngợi nhiều...việc gì phải đến sẽ đến....tôi chưa nói hết lời thì anh đã kéo tôi lại gần và ôm siết tôi vào lòng....dù không muốn nhưng tôi vẫn oà khóc trên vai anh ....cảm giác làm tôi nhớ đến ngày chúng tôi còn yêu nhau, mỗi lần đưa tôi về anh thường ôm tôi vào lòng trước lúc chia tay....yêu nhau đẹp đẽ là thế, tưởng rằng không có gì có thể làm thay lòng đổi dạ, vậy mà giờ đây....thật cay đắng cho tôi...hai chữ ngoại tình đã làm tan nát tất cả.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:53, 06/07/07
Đứa con của anh trong bụng V ngày một lớn dần lên và giới tính đã được bác sĩ chuẩn đoán con trai....Chồng tôi là con cả, dưới anh còn một người em gái chưa lập gia đình....mẹ anh đã chờ đợi một đứa cháu nội từ rất lâu rồi....chồng tôi không muốn gia đình biết việc này, nhưng tôi nghĩ không muốn cũng chẳng thể được....
Thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện của mình, tôi cũng đã gặp V vài lần để nói chuyện, cũng đã gặp chồng tôi để thẳng thắn về mối quan hệ phức tạp này....V thì chờ vào quyết định của tôi...nhưng chắc chắn cô ấy không bỏ con mình....cô ấy khóc nhiều ....và cũng xin lỗi rất nhiều....nhưng xin lỗi thì cũng để làm gì cơ chứ?!?! khi mà cô ấy đã làm tôi phải đắng cay đến thế này...
Chồng tôi là người yếu đuối trong tình cảm....anh cũng chẳng dám quyết định điều gì....bỏ con thì anh không thể, bỏ tôi thì anh không muốn....Thật buồn vì "không thể" có nghĩa là không bao giờ, còn "không muốn" là vẫn có thể xảy ra....Như vậy quyết định chuyện này chỉ mình tôi có thể....
Tự đánh giá tôi thấy mình là người phụ nữ nghiêm túc và có học thức. Từ khi biết yêu tôi cũng chỉ có một mình anh....không có bất kỳ một ai khác nữa....Tôi tôn trọng tình cảm và sự thuỷ chung, với tôi đó không đơn thuần là tình yêu mà nó còn là nhân cách của con người. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi chấp nhận cuộc sống này...nghĩa là chấp nhận chồng tôi hai vợ.... thì cuộc sống của tôi sau này sẽ thê thảm biết bao, tôi sẽ chẳng khác nào một người bệnh đau ốm quanh năm mà không có thứ thuốc nào chữa khỏi, rồi lòng tự trọng của tôi sẽ bị tổn thương nặng nè...tôi làm sao có thể ngẩng đầu nhìn gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của mình....
Còn nếu li dị chồng...tôi biết mình sẽ phải đau đớn, lý do duy nhất làm tôi phải nghĩ ngợi là vì tôi vẫn còn yêu anh rất nhiều...chỉ có một lý do đấy thôi mà nó làm tôi băn khoăn đến nao lòng và tôi đã không dám quyết định gì trong suốt thời gian qua....Nhưng có lẽ chỉ còn cách lựa chọn này...chia tay sẽ làm tôi và mọi người bàng hoàng....nhưng rồi mọi chuyện sẽ qua...rồi tôi cũng sẽ quên được để yên lòng mình cho quãng đời sau này. Còn anh! dù yêu tôi chăng nữa thì thời gian và gia đình mới cũng sẽ làm anh lãng quên mọi chuyện....gia đình hai bên nếu có buồn phiền....rồi cũng sẽ qua....tôi cũng vậy....dù có đau khổ thế nào chăng nữa ...rồi cũng sẽ qua.......


Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 20:31 ngày 16/07/2007
Gửi lúc 17:20, 16/07/07
Bước khó khăn đầu tiên là tôi phải nói chuyện này với mẹ chồng mình.....Bà không khỏi bàng hoàng vì câu chuyện phức tạp này đã đi quá xa và không còn đường cứu vãn....
- Con xin lỗi vì đã không làm tròn bổn phận của mình ! Dù trong con không hề muốn làm mọi người phải buồn phiền, nhưng sự việc đã đến nước này, con không thể giấu mẹ thêm được nữa....
Mẹ tôi khóc rất nhiều.... nhưng rồi cũng chẳng có cách giải quyết nào khác ngoài những giọt nước mắt của hai người đàn bà và lời mẹ chồng tôi nói đã nói trong tiếng nấc...Con khổ quá con ơi ....
- Chuyện của các con mẹ không dám can thiệp vào, mẹ không mong có ngày này. Thực lòng từ trong tâm mẹ! Mẹ vẫn mãi coi N là con dâu....nhưng hai con đều đã lớn....các con phải tự quyết định lấy hạnh phúc của mình.....
Trước mặt cả chồng tôi, tôi đã nói ra quyết định của mình....tôi sẽ xin ly hôn....và sẽ ra khỏi nhà anh như ngày tôi đã bước vào...vẫn mang theo tình yêu dành cho anh, không con cái....không gì cả và không đòi hỏi vật chất.....
Nước mắt lênh láng trong căn nhà này....Tôi nói có sai đâu....quyết định ly hôn thì ai trong chúng tôi cũng sẽ phải đau khổ....Nhưng chính tôi cũng đang cố để vượt qua mình đấy thôi....rồi họ cũng sẽ quên ....vì họ đã có cái để lấp đầy nỗi đau này.....Còn tôi, tôi sẽ là quá khứ ........


Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 16:04 ngày 22/07/2007
Gửi lúc 15:32, 22/07/07
Cuộc gặp gỡ để trình bày rõ ràng mọi chuyện với gia đình chồng làm tôi thấy khó thở, nặng nề và đơn độc....
Tôi chuẩn bị tinh thần cho mình....đến đây với ý chí và lòng dũng cảm để có thể đối mặt với những thứ đã quá quen thuộc với mình bằng một thái độ quá xa lạ với tôi.....Nhưng dù sao tôi cũng chỉ là đàn bà...mà đàn bà thì mấy ai che đậy được cảm xúc trong tâm hồn....Tôi lại khóc trước mặt chồng mình như là những lời thú nhận....


Lại thêm một ngày buồn.


- Con hãy ở lại đây ! Đừng vội vàng như thế ....
- Thôi ! mẹ cứ để con đi...con ở lại chỉ làm chồng con thêm khó xử....mà mọi chuyện chúng con đã quyết định rồi....
- Giờ con định đi đâu? con sẽ sống ra nào?
- Con sẽ về nhà như trước đây khi con chưa lập gia đình....mọi chuyện sẽ ổn thoả...mẹ đừng nghĩ ngợi gì nữa.....
- Nếu mẹ không thể giữ được con thì hãy để mẹ đưa con về....mẹ cần thưa chuyện với gia đình bên đó...trước đây khi đón con về nhà này, mẹ đã có lời với bố mẹ con, nay chồng con nó không làm tròn bổn phận làm chồng....dẫn đến việc tan vỡ hôm nay, mẹ phải sang bên đó xin lỗi, mẹ mới có thể sống tiếp là người...
- Thôi ! Con xin mẹ ! Mẹ không phải làm thế...làm thế sẽ gây thêm căng thẳng, con làm sao sống nổi....
- Đây là chuyện người lớn....con đừng cản mẹ....


Tôi cuống cuồng lên trước quyết tâm của người mẹ chồng....làm sao tôi có thể cản bà làm việc này ?!?!
Thời gian qua gia đình tôi và nhất là mẹ đã quá đau khổ rồi....tôi không muốn làm mẹ tôi phải buồn thêm nữa......




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 09:40 ngày 29/07/2007
Gửi lúc 23:43, 28/07/07
Mọi khó khăn rồi cũng qua đi, gia đình tôi chấp nhận mọi chuyện, không có bất kỳ lời to tiếng hay sự đôi co móc mỉa nào giữa hai bên......Đơn ly dị cũng đã được toà chấp nhận....
Tôi dọn ra ở một mình trong căn hộ tập thể của ba tôi được cơ quan phân cho khi còn đi làm.....Tôi không muốn về ở với ba mẹ như hồi con gái vì dù sao cũng cảm thấy ngại ngần trước những người hàng xóm đã từng chúc phúc cho đám cưới của tôi.
Cuộc đời quả là khó lường, hôm nay tôi mới có dịp nhìn lại quãng thời gian đã qua...ranh giới giữa hạnh phúc và sự đổ vỡ mỏng manh đến ghê sợ.....
Quyết định chia tay là do tôi nhưng tôi vẫn yêu chồng mình....tôi cố gắng dẹp đi những hi vọng hão huyền để có một cuộc sống tốt sau những gì đã qua.... Tôi phải làm mọi thứ để quên được anh......làm mọi thứ để tạo cho mình một cuộc sống mới bình lặng trong sóng gió....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:47, 05/09/07
Tôi không thể hiểu anh - khi anh tìm đến tôi .... Tôi không muốn gặp - không điện thoại - không đọc cả Email - Vì tôi hiểu rằng tất cả đã an bài, gặp gỡ cũng chỉ làm tôi thêm bối rối....Tôi muốn chúng tôi sẽ không liên lạc gì cho đến ngày toà gọi... Nhưng anh đã đến căn nhà nơi tôi muốn yên thân một mình - vẫn là những lý do thăm hỏi, quan tâm....gặp nhau trong khách sáo và ngại ngùng....như thể chúng tôi chưa từng là gì của nhau vậy....Vẫn là những câu hỏi đó....cuộc sống, công việc, sức khoẻ....Xin lỗi, nhận lỗi.... và tôi đã khóc.....nhưng rồi chúng tôi đều hiểu rằng mọi chuyện đã được quyết định.... Tôi không muốn anh nhắc đến chuyện này nữa vì thực lòng tôi muốn quên đi....
Anh nói vẫn yêu tôi không ngại ngần....khốn nạn cho tôi thế đấy....nhìn anh có vẻ đau buồn....còn cái thân tôi chắc là sung sướng vì vẫn được anh yêu thương???


- Anh định ngoại tình lần nữa đấy à? Thôi em nghĩ là anh nên về đi, chỉ nên đổ vỡ một lần - một người phụ nữ thua thiệt là đủ rồi, em cũng khẳng định rằng em vẫn chưa thể quên anh, dù em đã cố gắng, em còn yêu anh và còn chưa thể quen rằng anh không phải chồng em, vì thế anh còn đến đây là còn làm khổ em.....Anh phải giúp em đứng dạy chứ, như vậy em mới có thể tìm thấy hạnh phúc của mình....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 22:10, 28/09/07
Vậy là đứa con đầu lòng của anh đã chào đời...Sao tôi lại cảm thấy buồn thế không biết??? Đáng ra tôi phải là người đem lại điều đó cho anh, nhưng số phận cứ muốn đùa giỡ, dày vò ...lằm tôi cứ thấy mình đau đớn suốt thời gian qua.....Tôi với anh giờ là hai thế giới khác biệt, đã xa nhau quá rồi ...thôi cùng đành vậy....
Tôi lấy hết can đảm quay lại nhà anh vào ngày giỗ Ba anh, tuy anh và V chưa chính thức làm đám cưới, V vẫn ở nhà cha mẹ mình nhưng vì là ngày giỗ cha nên anh đã đón cháu về ra mắt mọi người....Cháu bé xinh xắn, bụ bẫm và.... giống anh, tôi thấy mặc cảm trong lòng, hai chân như muốn díu lại không thể bước đi được nữa ....V không nhìn thẳng vào tôi nhưng cô ấy làm tôi cảm thấy mình thật thảm hại, tôi chào V và cũng bế cháu bé, quả thật cháu rất đáng yêu....
Tôi thắp hương cho Ba anh và trò chuyện với mọi người một lúc rồi xin phép ra về, mọi người giữ tôi ở lại ăn cơm nhưng tôi thấy mình nên về là hay hơn cả, ngồi thêm cũng chẳng để làm gì...
Mẹ anh cứ xiết tay tôi giữ lại, nhưng chắc bà cũng hiểu được lúc này ở lại thật là khó xử cho tất cả.....nên cũng để tôi ra về....
Anh đưa tôi ra cổng, vài lời hỏi thăm xã giao làm tôi cảm thấy cuộc đời mình thật đáng mỉa mai...
Anh vào nhà đi ! Em về đây...tôi vẫy taxi và không quay lại nhìn anh nữa....Trở về căn phòng của mình, tôi nằm ôm gối khóc thầm.... tại sao ? tại sao ? Tại sao số phận lại nỡ đối xử với tôi như vậy????




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:35, 23/01/08
Hà Nội hôm nay lạnh quá...Cái lạnh làm cho tâm trạng con người cảm thấy cô đơn khủng khiếp.....
Cuộc sống nghẹn nghào đến khó thở.....
Tôi thấm thía lắm cái sự nghiện ngã của cuộc đời, tôi muốn thoát ra mà không sao làm được.....




VÌ ĐỜI VẪN THẾ - CA SĨ MINH QUÂN
http://www.canhac.com/#Play,1197


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:25, 30/01/08
VÌ ĐỜI VẪN THẾ
Sáng tác - Trình bày: Ca sĩ Minh Quân


Đêm... chìm trong những khúc nhạc buồn
Mỗi ta với căn phòng lạnh cô đơn
Xót xa tìm kiếm cuộc tình hư hao
Có chăng chỉ là mong nhớ
Em....đành lòng ra đi vội vàng
Biết đâu nỗi đau chỉ mình ta mang
Cớ sao người đi không nói năng chi
Để rồi tình cũng vội vã ra đi


Hãy cho nhau 1 lời để rồi suốt kiếp ta khôg còn nhau
Hãy yêu nhau 1 lần để rồi mãi mãi đôi ta lìa xa
Tình yêu đó sẽ không phôi pha
Kỉ niệm đó sẽ không nhạt nhòa
Giọt nước mắt sẽ lăn trên môi vì đời vẫn thế


Hãy quên đi nỗi buồn để rồi cố sống qua bao ngày sau
Hãy chôn sâu mối tình dù rằng suốt kiếp đưa ta về đâu
Tình yêu đó sẽ phôi phai mau
Kỷ niệm đó vẫn như ngày nào
Giọt nước mắt vẫn lăn trên môi
Rồi nỗi buồn cũng qua thôi.





http://www.canhac.com/#Play,1197




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 16:27, 31/01/08
Nhìn lại một năm qua em đã được gì và mất gì? Những ngày cuối năm này thời tiết thật khắc nghiệt ….mọi cái đã khác xưa rất nhiều….và cái khác nhất có lẽ chính là giờ đây chúng ta đã là người xa lạ…không có em bên cạch cuộc sống của anh thế nào? Còn em mọi cái thật khó chấp nhận….không dễ quen với điều đó chút nào ! Tết năm nay em chỉ có một mình, buồn thật! khi nghĩ đến điều đó em chỉ muốn khóc….Năm ngoái chúng ta còn là một gia đình….vậy mà bây giờ….có lẽ đó là cái lớn nhất mà em đã đánh mất trong năm nay….
Hôm nay! Hà Nội mưa và rét khủng khiếp, em đi làm mà không sao tập chung được vào công việc, em nhớ anh đến quay cuồng đầu óc, không thể làm được việc gì…..Em thật sự sợ cái cảm giác này….
Anh có tin vào tình yêu không? Còn em ! Em đã mất niềm tin rồi….bởi tình yêu đã làm em tuyệt vọng….Nếu nói là yêu thì mấy ai có được tình yêu đẹp như tình cảm của hai ta đúng không? Nhưng thôi lúc này nói đến điều đó chỉ thêm đau lòng…có lẽ đó là cái mất thứ 2 em đã đánh mất trong năm nay….
Em sẽ đến thăm gia đình anh những ngày trước tết, một phần vì trước khi Ba anh mất em đã là con dâu của Ba anh, và Ba đã không nhìn thấy ngày chúng ta lìa xa nhau thế này…nên em vẫn muốn thắp hương cho Ba …Gia đình anh cũng đã từng yêu quý em…Có lẽ đó là điều thứ 3 em đã đánh mất….
Em cũng muốn găp anh…vì lý trí không thể thắng được tình cảm…Vậy là một năm qua …em đã thực sự mất anh…..




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:25, 31/01/08
Tôi nhận ra một điều rằng lúc này cuộc sống của tôi thật buồn....Tôi có vài người bạn thân thiết và họ luôn lo lắng, quan tâm đến tôi. Nhưng tôi không muốn họ phải bận tâm đến mình nhiều như thế nữa, tôi cố gắng mạnh mẽ trước họ, chứng tỏ cho họ thấy tôi đã có thể đứng lên sau cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình....Và muốn cảm ơn họ thật nhiều... đôi khi tôi khóc một phần vì cảm động trước lòng tốt của bạn bè mình, cảm thấy mình thật tội nghiệp và bé bỏng trước họ.....
Có lẽ tôi sẽ phải tự đứng lên để bạn bè yên tâm về tôi....cuộc sống còn dài và còn bao điều chờ đợi tôi ở phía trước....Không hiểu sao tôi cứ bị một nỗi buồn ám ảnh bao quanh và không thể nào thoát ra được....Những lúc còn lại một mình tôi phải chốn chạy cơn bão lòng để quên đi mọi chuyện đang dằn vặt trong tôi.... Tôi lao đầu vào công việc, nhiều khi cảm thấy sợ khi phải trở về căn nhà nơi tôi đang sống một mình sau ngày ly hôn..... Và bạn bè đã giúp đỡ tôi quá nhiều ...Tôi thật sự mang ơn họ....
Ngày mai...tôi luôn hy vọng rằng ngày mai mọi chuyện sẽ khác....tôi muốn mình thực sự bình tĩnh lại và suy nghĩ về tương lai cuộc sống của mình....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:46, 11/03/08
Anh đến thăm tôi vào một buổi tối cuối tuần khi tôi đang loay hoay không biết làm gì trong ngôi nhà của mình...Anh làm tôi giật mình và bối rối trong lòng.....Tôi pha nước mời anh mà luống cuống mãi không xong....chồng tôi là người nhạy cảm, anh nhận ra ngay thái độ mất bình tĩnh của tôi nên vội vàng đỡ lấy tách nước.... Tôi cảm thấy mình như đứa trẻ mới lớn, được bạn trai đến chơi lần đầu...nên bối rối không biết xử lý thế nào....Khổ thân tôi vì tôi cảm nhận rõ sự mất bình tĩnh của mình.....có lẽ thực sự trong tôi thời gian qua tôi đã rất nhớ anh....Tôi cố che dấu điều đó ngay với chính bản thân mình, lý trí mách bảo rằng mọi chuyện đã qua và tôi cần phải quen với cuộc sống này.....nhưng tình cảm thì thật khó điều khiển dù tôi không dám đối mặt với nó...
Thế rồi lý do của cuộc viếng thăm cũng được chồng tôi nói ra sau một hồi câu chuyện khó bắt đầu với hai người....
Anh nhớ tôi và vẫn yêu tôi....chồng tôi đau khổ vì những gì đã diễn ra .... anh đã khóc thật nhiều...và anh tin rằng tôi vẫn còn tình cảm với anh… tôi chưa thể quên anh......




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:46, 18/03/08
Tôi sẽ đi một chuyến đi dài...mục đích của chuyến đi có lẽ phải thú thật với lòng mình là để trốn chạy khỏi anh....
Anh đề nghị chúng tôi lại như xưa và anh sẽ đến với tôi hàng ngày.... Nhưng tôi không thể đồng ý lời đề nghị đó dù tôi cảm nhận được tình cảm của anh là thật....Cuộc sống thật phức tạp quá, tôi vẫn yêu anh nhưng lại không thể cho phép mình về bên anh được.....Tôi không muốn làm đau mình thêm nữa....Tôi cố gắng điều chỉnh tình cảm của mình và cố để quên anh....
Mọi giấy tờ chuyển công tác vào chi nhánh phía Nam gần như đã hoàn tất....Chưa ai biết quyết định này của tôi kể cả mẹ....cái khó khăn nhất lúc này là làm sao để tôi thuyết phục họ....Tôi sẽ chia tay với bạn bè, với kỷ niệm và Hà Nội thân thương tôi đã gắn bó.....tất cả chỉ là để quên anh..............




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:37, 03/04/08
Không thể trở về bên anh không phải vì tôi còn trẻ nên suy nghĩ nông nổi, cũng không phải tôi không trân trọng cuộc sống và hạnh phúc của mình, cao thược để người khác hưởng hạnh phúc tôi lại càng không dám nghĩ tới....
Không thể trở lại vì không muốn cuộc sống của chúng tôi là địa ngục cả một đời người. Bản chất của tôi có lẽ là người trân trọng tình cảm....tôi yêu chồng không chỉ vì tình yêu trai gái đơn thuần mà còn yêu anh như một phần cơ thể trong tôi....Khi quyết định ly hôn, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, phải gặt bỏ tình cảm để suy xét mọi việc bằng lý trí, tôi cũng đã nghĩ về một tương lai đen tối khi tôi cô đơn lủi thủi một mình đến tận cuối đời....tôi đã khóc rất nhiều và thực sự hoảng sợ khi nghĩ về điều đó....nhưng tôi vẫn phải ly hôn vì chia xẻ tình cảm của chồng với người phụ nữ khác là một cuộc sống địa ngục, nó sẽ giày vò chúng tôi và tình cảm trong nhau sẽ không còn được trân trọng giữ gìn.....rồi cũng sẽ đến ngày không chịu được mà phải xa nhau....
Nhận con anh là con mình, anh chấm dứt mọi quan hệ với V là một chuyện không bao giờ có thể xảy ra trong thực tế. Tôi ở địa vị V cũng không bỏ con cho người khác như vậy. ít nhất là vẫn đi lại thăm nom....như vậy làm sao có một cuộc sống bình thường....Bảo anh bỏ con và về bên tôi cũng không bao giờ có trường hợp đó, vì "con không cha như nhà không nóc" đứa bé có tội gì mà phải khổ như vậy? mà nếu anh có bỏ con thật thì đến con anh, anh còn chấp nhận bỏ sau này liệu tôi anh có giữ không? trong khi đó trên thực tế anh cũng không có ý định bỏ con mình.....
Chỉ còn cách nếu muốn có anh tôi phải chấp nhận sống cuộc sống vợ chồng hờ, tình nhân không phải vợ chồng chẳng xong.... Với tôi điều đó sẽ là địa ngục, tôi không phải kẻ mơ mộng phi thực tế nhưng tôi tôn trọng giá trị tình cảm.....không muốn làm mình đau đớn suốt cuộc đời, nên tôi đã quyết định xa anh, dù cho đó là một quyết định vô cùng khó khăn và không hề dễ dàng.....tôi còn biết làm sao hơn được nữa....
Lúc này tôi cảm nhận được anh vẫn còn yêu và muốn đến với tôi....tôi ra đi để vững vàng hơn trong quyết định của mình, để tôi không bị tình yêu với chồng làm lung lạc và sai lầm......vì nếu sai lầm tôi sẽ không thể thoát ra được và sẽ trượt ngã trên con đường đó..... tôi sẽ không còn cơ hội giúp mình đứng lên và đi tiếp nữa.....


Tôi hiểu giá trị của mình....V có thể là một người tình, nhưng để thay thế một người vợ như tôi sẽ cần nhiều thời gian cho anh, có lẽ anh cần thời gian để quên đi những tình cảm,sự chăm sóc cũng như thái độ tôn trọng và trân trọng anh của tôi....có lẽ thời gian sẽ giúp anh....và rồi mọi cái sẽ qua.....
Tôi là người vợ luôn nâng niu hạnh phúc gia đình, nhưng tôi đã không giữ được dù luôn nỗ lực, anh phản bội tôi một lần, chẳng hạn có nối lại tình cảm liệu chuyện này có lập lại với tôi không? Kinh nhiệm cho thấy rằng bản chất con người không bao giờ thay đổi.... anh cũng sẽ không nằm ngoài qui luật đó…..




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:57, 10/04/08
Như vậy là đã 3 tháng nay tôi không viết gì trên topic của mình, thời gian qua đi nhanh quá làm tôi không kịp nhìn lại xem mình đã thay đổi những gì và đã làm được gì....
Việc chuyển công tác vào Nam của tôi cũng đã thực hiện được 2 tháng rồi...rất khó khăn về tất cả, nhất là khi phải đối diện với mẹ....
Công việc thì thuận lợi nhưng có lẽ tôi sẽ không thể tiếp tục lâu hơn vì ảnh hưởng của mẹ rất lớn, bạn bè thân thiết cũng muốn tôi trở lại Hà Nội....
Cũng từng đấy quãng thời gian tôi không gặp chồng cũ của mình, không liên lạc và tránh tối đa những cuộc điện thoại anh gọi cho tôi....Về lý trí là vậy nhưng tôi vẫn biết tin tức về anh qua bạn bè mình.....
Anh say rượu và vật vã với mọi người về cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình, anh đau khổ vì tôi đã ra đi....rồi đủ các thứ khác.....Cứ mỗi dịp gặp gỡ bạn bè chung của hai vợ chồng là anh lại say rồi khóc lóc....Bạn bè gọi tôi nhưng tôi cũng không biết phải làm gì, tôi muốn xa anh để cả hai cùng nguôi ngoa chuyện này, để chúng tôi không dễ dàng tìm gặp nhau khi tình cảm mất phương hướng.....
Thế rồi một chuyện bất ngờ đã đến với tôi:
Chồng tôi có một người bạn rất thân, có thể nói là anh em sống chết có nhau, chia sẻ vui buồn....Khi còn là vợ anh tôi cũng tiếp xúc với người bạn này nhiều lần, anh là họa sỹ có một tâm hồn nhạy cảm và điều đáng nói là bản thân tôi cũng cảm thấy anh thực sự là một người bạn tốt. Khi chúng tôi chia tay anh cũng bàng hoàng và chia sẻ với vợ chồng tôi rất nhiều...
Trong chuyến công tác vào Nam vừa qua, anh gọi điện cho tôi để hỏi thăm cuộc sống trong Nam của tôi thế nào? Tôi rất ngạc nhiên về sự hiện diện của anh và đồng ý một buổi hẹn ăn tối cùng trò chuyện.
Thực lòng khi gặp mặt tôi mong có được những tin tức của chồng mình....tôi sửa soạn cuộc hẹn gặp và cố giữ một thái độ bình tĩnh.....


Tôi và H, người bạn thân của anh, hẹn nhau tại một nhà hàng nhỏ và ấm cúng, không gian tĩnh lặng không ồn ào, xô bồ như bản chất của Sài Gòn. Tôi chọn cho mình một góc khuất để tiện nói chuyện và ít bị làm phiền....
Những câu chuyện xã giao về công việc cuộc sống thường ngày nhanh chóng qua đi....và rồi tôi cũng được biết một số thông tin về chồng mình qua người bạn thân của anh, vẫn là câu chuyện vật vã đau khổ, rồi lao đầu vào tường khóc lóc và gào thét tên tôi... Tôi buồn vì thấy anh làm những điều đó hơn là tự hào, anh vẫn là con người ủy mị, không bản lĩnh, chính vì tính cách đó mà anh đã làm tan vỡ gia đình mình, dẫn đến bi kịch hôm nay....Tôi không bộc lộ nỗi đau của mình nhưng tôi tin rằng tôi là người đau đớn hơn anh rất nhiều....
Khi H hỏi về cuộc sống trong Nam của tôi, không hiểu sao tôi đã khóc nghẹn ngào làm cho câu chuyện không thể tiếp tục được, khi đi gặp anh tôi đã cố để có một thái độ bình thản, nhưng có lẽ tôi đã không giấu được cảm xúc trong lòng....
Tôi làm anh ái ngại vì sự việc này, anh an ủi tôi và luống cuống không biết phải làm gì...
Khi bình tĩnh trở lại tôi đã tâm sự với anh những buồn phiền trong lòng và sự thật của chuyến công tác vào Nam của mình.....
Tôi cũng không ngờ tôi đã chia sẻ với H nhiều đến thế, trong khi anh lại là bạn thân của T. Tôi cũng không hiểu nổi mình nữa, tất nhiêu khi chia tay tôi cũng đã nhắn anh đừng nói lại với T, hãy để mọi chuyện như vậy bởi vì dù có thế nào chăng nữa tôi và T cũng không thể trở lại bên nhau............




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 18:16, 21/07/08
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với H, người bạn thân của chồng tôi là một bước ngoặt đáng ghi nhớ....
H đã điện thoại cho tôi nhiều lần sau đó, ban đầu tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều vì bản tính H từ trước đến nay rất nhiệt tình với bạn bè...Chúng tôi có thêm vài lần gặp gỡ nói chuyện trong thời gian anh công tác trong Nam. Những câu chuyện với chủ để vợ chồng tôi dần dần ít được nhắc tới, H thay vào đó là những chủ đề thường ngày và gần gũi với cuộc sống thực tế, tôi nhận ra H là người hiểu biết, có một tâm hồn sáng và khá vui tính, hài ước.....Sau những lần gặp gỡ ngắn ngủi, trở về anh gọi điện cho tôi và mật độ ngày càng nhiều hơn....Khi tôi bắt đầu cảm nhận được sự việc có gì không ổn từ phía anh, thì cũng là lúc anh tạm biệt để ra Hà Nội......
Đáng ra cuộc sống của tôi sẽ trở lại bình thường như trước khi gặp H.....Nhưng thực tế đã không như vậy.....Tôi nhận được tin nhắn của anh, những tin nhắn với nội dung nhạy cảm và làm người đọc phải suy nghĩ.....Và tôi lờ mờ hiểu được rằng, anh đã nhớ về tôi sau những ngày ở Sài Gòn....
Tôi cảm thấy hơi ái ngại và chuyện này sẽ rất kỳ cục....Tôi tin rằng đó chỉ là tình cảm nhất thời của H, nó sẽ nhanh chóng qua đi và cảm xúc đó không nên tồn tại.....tôi trả lời tin nhắn của anh với thái độ vui vẻ và đều cho rằng những lời anh viết chỉ là tình cảm bè bạn....
Tôi cũng không muốn suy nghĩ nhiều đến việc này.....Nhưng anh đã trở lại Sài Gòn sau đó chỉ vài ngày, cũng bất ngờ như lần gặp gỡ đầu tiên trên đất Sài Gòn. Anh đến nhà tôi mà không hề hẹn trước........nhưng lần này cảm xúc có gì đó khác lạ....Hình như anh muốn nói điều gì với tôi nhưng tôi cố tìm cách để né tránh....tôi muốn anh bình tĩnh và đừng để cảm xúc nhất thời làm anh sai lầm....
Nhưng rồi anh đã nói yêu tôi....
Anh nói rằng anh không hề muốn chuyện này xảy ra vì anh là bạn thân nhất của T, chồng cũ của tôi, anh không biết sẽ phải đối mặt với T thế nào vì chuyện này.....Anh phải ra Hà Nội để trốn chạy khỏi tôi, những ngày vừa qua là những ngày u ám, nặng nề anh phải đấu tranh với tình cảm, cố gắng làm việc để quên chuyện này nhưng anh đã không thể... anh phải trở lại đây để gặp tôi.... Anh cảm thấy trống trải.....
Tôi không thể hiểu nổi chuyện này, tôi sẽ phải làm sao đây???






Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:55, 23/07/08
Sự việc này thật khó nghĩ ...... Có lẽ nào tình yêu lại xuất phát nhanh đến thế....vài lần gặp gỡ nói chuyện qua loa mà đã yêu dễ dàng đến vậy hay sao? Không biết những ngày anh ra Hà Nội có chuyện gì xẩy ra không? Có lẽ nào anh đã gặp T và 2 người đã nói về tôi .... Tôi không biết nữa? Không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình ... Nhưng tôi tin rằng đây không thể là tình yêu đích thực và chín chắn.... Có lẽ anh đã thương hại hoàn cảnh của tôi mà nhầm lẫn, cũng có lẽ là một kế hoạch hay gì đó đại loại như thế....mà tôi không thể xác nhận được.....
Thực ra tại thời điểm này, anh là người đàn ông chưa có gia đình, còn tôi cũng là người phụ nữ tự do....Nếu anh nói yêu tôi thì về lý cũng không làm tổn thương đến người thứ 3 nào cả.....Chỉ có điều về tình thì ..... thôi tôi không muốn nghĩ đến điều này, tôi tin anh đang sai lầm nghiêm trọng.....


- Em rất tôn trọng những tình cảm của anh, tuy nhiên anh đang sai lầm H ạ, vừa qua chúng ta có vài lần gặp gỡ nói chuyện.... tất cả những cái đó là tình cảm bạn bè chân thành.... Em biết anh có chút cảm giác khác lạ, nhưng nó sẽ qua nhanh thôi, anh đừng lo lắng..... Chúng ta cứ coi như những lời này chỉ là cảm xúc bột phát và nó sẽ qua ngay...chúng ta sẽ lại là những người bạn tốt của nhau....


- Anh hiểu rằng anh không nên làm thế này, nhưng anh đã đủ lớn để biết bản thân mình ra sao. Anh không yêu cầu em đáp lại tình cảm vì anh biết chắc điều đó lúc này là không thể. Nhưng anh sẽ vỡ mất nếu không nói được với em. Anh sẽ chờ và hi vọng....mặc dù anh cũng chưa biết anh sẽ phải làm gì tiếp theo....Có lẽ anh sẽ phải nói chuyện với T.....
Tôi lại khóc.... không thể hiểu tại sao tôi lại khóc vào lúc này…..


Trước khi chia tay tôi vẫn khẳng định rằng anh đang không bình tĩnh, hãy nghỉ ngơi và điều chỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn....
Anh lo sợ tôi sẽ chốn chạy khỏi anh.....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 19:02, 23/07/08
Hôm nay quả thật rất là buồn....
Một mình lang thang trên đường phố Sài gòn tôi thực sự thấy mình cô đơn quá.... làm sao để tôi có thể thoát ra khỏi chuyện này....??? Tôi đã cố gắng để giúp chính mình ..... nhưng quả thật điều đó không dễ dàng chút nào.....
Tôi nhớ Hà Nội vô cùng....






Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 22:54, 23/07/08
Thôi Đành Chia Xa
Sáng tác: Minh Quân


Từng giọt mưa rơi rơi ngoài hiên
Xoá hết cơn đau triền miền
Tình yêu ơi sao không ngủ yên
đánh thức ta nổi niềm riêng.


Chuyện tình ta qua đi thật mau
Cố giữ cho ta gần nhau
Một lần thôi hay bao ngày sau
Mà sao giờ đây đôi ta xa cách nhau.


[ĐK:]
Người có hay chăng nơi đây ta luôn chìm trong nỗi nhớ
Từng phút giây ta bên nhau nay sao giờ xa cách mãi
Rồi tháng năm trôi qua mau cho ta càng thêm tiếc nuối
Nhớ mãi phút cuối khi gần nhau.


Người hỡi em đang nơi đâu cho ta khổ đau mãi mãi
Hạnh phúc ra đi mang theo bao nhiêu nụ hôn đắm đuối
Tình đã phôi pha nay đã cho ta bờ môi đắng ngắt
Cố giấu nước mắt khi lìa nhau
Thôi đành phải xa nhau.


---
Và mùa đông qua đi thật nhanh
Buốt giá con tim buồn tênh
Còn gì đâu bao nhiêu mộng mơ
Dĩ vãng xưa không là thơ.


Tình yêu ơi sao mau vội đi
Cố giữ yêu thương làm chi
Một lần thôi nay ta biệt ly
Để rồi giờ đây con tim ta nát tan.


http://www.canhac.com/#Play,1200


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:22, 23/07/08
Tôi không định trốn chạy ....bởi vì nếu tôi trốn chạy khác nào tôi đã công nhận những lời anh nói là sự thật... Tôi cố điều chỉnh mọi việc theo ý mình, vẫn muốn đối xử với H như bạn bè bình thường, không muốn làm anh cảm thấy bị tổn thương hay gì đó tương tự như thế.....Tôi vẫn đồng ý gặp gỡ khi anh muốn, vẫn nghe điện thoại và trả lời tin nhắn của anh, chỉ có điều tôi không để anh có cơ hội nói chuyện yêu đương hay thể hiện tình cảm quá mức.....Thực lòng tôi không tin những tình cảm đó của anh là chín chắn và tôi không tin anh yêu tôi nhiều như anh thể hiện....Chưa thể yêu đến thế vì anh đâu có hiểu về tôi, đâu biết lúc này tôi cảm thấy thế nào....tôi không hề vui hay cảm thấy xao động vì việc này, trái lại tôi còn thấy thất vọng là khác....vì lúc này tôi đang phải đấu tranh với chính mình để cố quên đi quá khứ, nhưng sự hiện diện của anh với những lời yêu thương vội vàng, nhợt nhạt chỉ làm tôi thêm nhớ về người chồng bội bạc của mình .....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:11, 27/07/08
Có vẻ như những cố gắng của tôi không có ý nghĩa gì, H làm tôi cảm thấy mệt mỏi.... Tôi không muốn phải tiếp tục nghe và bận tâm đến vấn đề này nữa....Không nghĩ được cách nào tốt hơn cuối cùng tôi đã phải hẹn gặp H để nói chuyện dứt khoát một lần cho xong....


Tôi đã nói để anh hiểu rằng lúc này tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi vào Nam là để tìm cách quên chồng cũ, khép lại một quá khứ buồn của tôi....khi còn chưa dám quay lại Hà Nội là khi tôi còn chưa quên được chuyện này........


Có lẽ H nói yêu tôi vì cảm giác lẫn lộn, nhưng dù là thương hại hay yêu tôi thật chăng nữa tôi cũng muốn để anh hiểu rằng sẽ không bao giờ tôi đến với anh ngay cả khi chuyện cũ trong tôi đã nguôi ngoa tôi cũng sẽ không bắt đầu một tình yêu mới từ anh....


Tôi đã từng yêu và trân trọng tình cảm vợ chồng....Có thể tôi sẽ không bao giờ tha thứ khi bi chồng xô đẩy đến hoàn cảnh này, tôi sẽ còn hận anh cho đến khi nhắm mắt.... Nhưng tôi không vì thế mà làm anh phải bẽ bàng.... không vì thế mà chấp nhận yêu người bạn thân của anh để sau này anh không còn dám nhìn ai nữa.... Chắc chắn tôi sẽ tìm hạnh phúc mới cho mình, nhưng tôi sẽ không bắt đầu từ người quen biết anh....


- Em sẽ không bao giờ đến với anh đâu H ạ, dù cho lúc này tình cảm của anh là thực hay là ngộ nhận .....em chưa quên được chồng mình và sau này khi đã quên được em cũng không có ý định làm mọi người phải đau hơn nữa.....vì thế tình yêu mới bắt đầu từ anh là điều không thể..... Anh cũng hiểu tính cách của em rồi, những gì đã nói, em sẽ không làm khác như vậy, vì thế anh đừng nên cố gắng nữa làm gì, em xin lỗi nếu việc này làm anh không thoải mái..... nhưng những gì em nói đều là thực lòng và em không muốn chúng ta gặp gỡ nữa để tránh hiểu lầm.... Hi vọng sau này, khi trở lại cân bằng chúng ta sẽ lại là bạn bè của nhau….






Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 22:28, 28/07/08
Tôi đã không gặp H thêm một lần nào nữa cho đến khi anh lặng lẽ rời Sài Gòn... Anh đã gọi điện và gửi nhiều tin nhắn cho tôi nhưng tôi chỉ im lặng, không biết tôi làm vậy có quá đáng với anh không, nhưng những gì tôi đã nói là những lời thật lòng...
Dù sao thì cũng nên nhanh chóng chấm dứt việc này để không làm rắc rối mọi chuyện thêm nữa....
Cuộc sống của tôi lại lặng lẽ trôi đi....Tôi chỉ biết lao vào công việc để không còn thời gian nghĩ ngợi và nhung nhớ linh tinh đến quá khứ....Tôi không biết đến khi nào tôi sẽ cân bằng được mọi chuyện, đến khi nào tôi trở lại là mình trước đây? Đôi khi tôi nhận ra một điều, trong tôi luôn có một góc khuất rất cô độc, tôi muốn lấy công việc bận rộn của mình để lấp đầy khoảng trống ấy, nhưng càng cố gắng tôi lại càng cảm nhận được rất khó để thoát ra .... tôi cứ lủi thủi một mình trong góc khuất đó ....và tự làm mình đau đớn khổ sở hơn.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 01:02, 10/08/08
CẦU VỒNG KHUYẾT
Ca sỹ: Tuấn Hưng


http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=cqif_pMHK6


Ai đã yêu một lần, đều hạnh phúc với người mình yêu
Ai đã yêu một lần, đều trải qua cay đắng của tình yêu
Ngày xưa tôi cũng yêu người tôi yêu đẹp xinh
Như hoa như đôi thiên thần
Giờ đây tôi lặng im nhìn em xa rời tôi
Chia đôi cầu vồng ngày xưa


ĐK:
Đã khuya rồi vẫn ngồi đếm sao
Sương rơi lạnh ướt đôi bờ vai
Ánh trăng đã không còn nữa
Chỉ còn chiếc cầu vồng khuyết để mình tôi đơn côi
Đến bao giờ mới được có em
Đến bao giờ thấy được cầu vồng
Tôi ngồi giữa đêm lạnh vắng
Hỏi vì sao tôi lại khóc
Giờ mới biết đâu là yêu




http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=cqif_pMHK6




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 22:03, 14/08/08
Thời gian gần đây mọi thứ đều làm tôi liên tưởng và nhớ đến Hà Nội...Tôi bị ốm phải vào nằm viện, bác sĩ nói tôi bị suy nhược cần nghỉ ngơi gì đó...Không có người thân nào bên cạnh, tôi loay hoay tự chăm sóc cho mình và nhận thấy mình đã quá chủ quan không chú ý đến sức khoẻ....
Mẹ muốn vào Sài Gòn thăm tôi, sẽ không hay nếu bà biết tôi ốm đau hay bệnh tật gì đó, tôi chì hoãn bằng lời hứa tôi sẽ quay ra Hà Nội....
Thực tình thời gian gần đây tôi nhớ mọi thứ ở Hà Nội vô cùng, nhiệt độ điều hoà ở công ty hay ở nhà hạ xuống thấp cũng làm tôi nhớ mùa đông Hà Nội. Nhớ cái cảm giác một mình xuống phố trong những ngày rét mướt....tôi nhớ bạn bè, người thân, nhớ những lời động viên, chia sẻ của họ....tôi không cảm thấy mình đuối sức hay mệt mỏi....nhưng thực lòng cảm thấy mình đơn độc quá, tôi cần phải thay đổi gì đó để cuộc sống vui vẻ hơn....
H ra đến Hà Nội đã liên lạc lại với tôi và 2 người thống nhất sẽ là bạn bè như trước...không nhắc đến chuyện tình cảm của H nữa...Nhưng tôi cảm nhận anh vẫn quan tâm đến tôi hơn một người bạn bình thường, nhưng thôi ! tôi cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều về việc này làm gì.....


Có lẽ mùa đông năm nay tôi sẽ trở lại Hà Nội, tôi sẽ suy nghĩ thật nghiêm túc để làm lại cuộc đời mình, tôi sẽ mở lòng để yêu và chia sẻ, tôi cũng khao khát có một gia đình, một tổ ấm với tiễng cười của trẻ thơ..... Tôi mong điều đó hơn bất kỳ điều gì....
Nhưng tất nhiêu dù thế nào cũng không thể đón nhận tình cảm của H, vì nếu chấp nhận anh thì cuộc đời quả là bẽ bàng....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:15, 26/09/08
Tôi cố gắng giữ chân mình ở lại Sài Gòn, cố gắng làm việc để không nghĩ về mọi thứ ở Hà Nội... Thế rồi tôi lại lao ra Hà Nội như một con thiêu thân chỉ vì một lý do cực kỳ đơn giản... Sinh nhật tôi bạn bè muốn tôi trở lại để có một ngày gặp gỡ .....Tôi hiểu mình lao ra Hà Nội vì việc gì, trong lòng tôi đã hi vọng rằng buổi gặp gỡ đó sẽ có cả anh - người chồng cũ của tôi....
Tôi biết mình làm vậy là sẽ đi ngược lại những cố gắng của tôi thời gian qua, nhưng không thể lý giải nổi, tôi cuống lên để làm thủ tục cho một đợt công tác Hà Nội và đặt vé khứ hồi cho chuyến đi dài 10 ngày... Tôi buồn vì quyết định này nhưng vẫn làm và không sao ngăn mình lại được....Tôi tự an ủi mình bằng suy nghĩ tôi sẽ gặp lại anh ... nhưng gặp bằng một lý do chính đáng và do bạn bè tổ chức chứ không phải do tôi .....Thôi đành vậy...
Tôi ra đến Hà Nội vào ngày thứ 6...dành toàn bộ thời gian thứ 6 và thứ 7 tôi đưa mẹ đi chơi và làm cho bà vui vẻ, tôi biết tôi đã làm mẹ buồn, đối với bà cuộc sống của tôi lúc này là chưa ổn định và còn nhiều điều làm bà lo lắng....nhưng mẹ biết tôi có tính tự lập nên bà không tham gia nhiều mà để tôi tự quyết định mọi việc...
Mặc dù xác định chỉ ra Hà Nội vài ngày nhưng tôi cũng không ở nhà ba mẹ mà vẫn về căn nhà tôi sống một mình trước khi vào Nam... Thực lòng tôi rất sợ phải nghe tiếng thở dài của họ...


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 10:55, 30/09/08
4h chiều ngày thứ 7 là thời gian mọi người hẹn gặp nhau....tôi biết trong lòng mình có một chút bồn chồn, hồi hộp...tôi chuẩn bị tinh thần cho mình, giữ cảm xúc bình tĩnh để mọi việc có thể diễn ra bình thường, tôi không muốn để bất kỳ ai nhận thấy tôi xao động trong lòng...Sửa soạn cho mình một hình thức tự tin như mọi ngày, tôi gọi taxi và đi đến địa điểm đã được hẹn trước....qua cửa kính tôi nhìn thấy T - người chồng cũ đứng dạy và ra cửa đón tôi...đúng như dự đoán cuộc gặp gỡ này anh cũng sẽ tham gia....Tôi cảm thấy khó thở khi gặp mặt, chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt xoáy sâu vào tâm hồn như 2 người đã chờ đợi từ lâu.... tôi phải né tránh đi và giữ cho cảm giác ổn định để có thể chào hỏi anh bình thường....
Bạn bè thân chẳng thiếu một ai ngay cả H cũng có mặt....họ đón tôi như thể đón một người mới trở về từ phương trời xa xăm nào đó mà đã rất lâu rồi không gặp mặt... cảm giác vô cùng gần gũi và đầy tình thân ái....tôi cố tình bước vào trước T để có thể chủ động chọn chỗ ngồi cho mình...nói cười với những người bạn cố gắng không quá để ý đến anh và giữ thái độ tự tin trước mọi người....


Bạn bè chúc mừng sinh nhật tôi tại một quán ăn quen thuộc trên đường Phan Đình Phùng. Đây không phải là một nhà hàng sang trọng nên nó không quá đông khách, kiểu bài trí ấm cúng và chỗ ngồi theo phong cách Nhật Bản làm mọi người cảm thấy gần nhau hơn....
Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi xa anh, nhưng mỗi lần nhìn về phía ấy là mỗi lần tôi thấy anh nhìn tôi, anh có vẻ không vui và ít cười nói theo câu chuyện của mọi người.....Tôi đã sống với anh nhiều năm nên tôi hiểu được cảm giác của anh lúc này, anh không phải là người dễ giấu đi những cảm xúc trong lòng....


Mọi chuyện bắt đầu tồi tệ hơn khi rượu và bia đã được uống quá nhiều, tôi không lường trước sự việc này, khi quyết định trở lại Hà Nội thực lòng sinh nhật tôi chỉ là cái cớ, còn lý do chính là vì muốn gặp lại anh....tôi chỉ nghĩ được đến thế và không còn tính toán thêm gì được nữa...
Khởi nguồn là H người bạn thân của anh ! Rượu vào tôi thấy anh bắt đầu nói những lời không lý trí....và chủ đề anh nói cứ chuyển dần sang tôi...tôi thấy trong người nóng lên nhưng không biết làm cách nào để ngăn anh lại, đành phải hùa theo tếu táo để biến tất cả những chuyện đó thành những câu chuyện vui đùa....
Bất chợt H đòi sang ngồi cạnh tôi, anh như là đứa trẻ nhỏ cứ bộc lộ mình mà không cần nghĩ đến những người xung quanh...mọi người có vẻ ngạc nhiên vì thái độ của H, tôi không thích điều này, anh làm tôi thấy khó xử và tự nhiên trở thành trung tâm của sự chú ý...tôi không muốn có hành động khiếm nhã nào nên vẫn để anh ngồi xuống cạnh mình....H nói thêm vài lời nữa về tôi với mọi người rồi bỗng dưng ôm mặt khóc....tôi sợ quá và quả thật choáng váng vì trò rượu bia ngớ ngẩn....tôi đứng phắt dạy như một phản xạ, lật đật kêu phục vụ cho xin một cốc nước chanh để H giã rượu...
- Em nghĩ anh say à? Anh không say, anh đang rất tỉnh táo, anh yêu em...
- T..! Hôm nay tôi cũng muốn nói luôn với ông và mọi người là tôi yêu N.....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 11:31 ngày 02/10/2008
Gửi lúc 11:25, 01/10/08
Tôi cảm thấy bực mình vô cùng vì những lời yêu đương nhạt nhẽo và không đúng lúc của H....
Mọi người chưa hiểu được chuyện gì thì từ phía chồng tôi phát ra một âm thanh chát chúa....chồng tôi đập mạnh chiếc cốc xuống bàn khiến chiếc cốc vỡ vụn và tay anh bị chảy máu, anh lao vào túm lấy cổ áo của H và gằn giọng gào lên:
- Tôi cấm ông...
- Ông lấy tư cách gì mà cấm tôi?...
Rồi còn những lời lẽ điên khùng khác nữa .... không giữ nổi bình tĩnh, tôi ôm chầm lấy chồng mình và đẩy anh ra khỏi H:
- Đừng làm vậy ! Em xin anh....
Tôi không kìm nén nổi, nước mắt cứ trào ra trong tiếng nấc nghẹn ngào.....Tôi không muốn câu chuyện về mình bị tung hê lên cho thiên hạ dòm ngó....khách khứa và nhân viên của nhà hàng bu vào xem sự việc như đang xem một cảnh quay trong phim hành động....
Không muốn 2 người đàn ông đó nói thêm lời ngớ ngẩn nào nữa, tôi giữ chặt lấy anh và ra hiệu để bạn bè kéo H ra ...
Sự việc diễn ra quá nhanh làm mọi người không kịp can ngăn... họ cố gắng đưa H ra ngoài để không gây thêm rắc rối....
Tôi chạy sang phòng bên cạnh cố trấn tĩnh lại và tránh những ánh mắt hiếu kỳ đang đổ dồn về tôi.....
Có vẻ như nếu còn ở lại tôi sẽ không kìm nổi nước mắt và như thế sẽ càng làm mọi chuyến rối hơn...tôi vội vã chia tay mọi người....họ muốn đưa tôi về nhưng tôi không đồng ý...lúc này tôi chỉ muốn một mình...
Tôi vẫy taxi mà không biết mình định đi đâu, trong lòng thấy trống trải và buồn khủng khiếp...tôi dừng lại ở Lăng Bác, Hà Nội vừa qua một cơn mưa rào nên Lăng Bác hầu như không có một bóng người.....tôi oà khóc vì uất ức và tủi nhục, oà khóc vì bao nhiêu chịu đựng mà tôi đã kìn nén từ lâu.... tất cả như muốn trào ra khỏi lồng ngực...Tôi đã tự tin ở mình, nhưng lúc này mọi nỗ lực quên đi quá khứ của tôi gần như đã thành con số 0...trong khi tôi vẫn phải đi tiếp đoạn đường mà mình đã lựa chọn...




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:13, 01/10/08
Khi xúc động qua đi, tôi thấy lòng mình nhẹ hơn, tôi bắt đầu suy nghĩ và nhìn lại mọi việc.....đúng là tình cảm của tôi thời gian qua có chút xao động, tôi nhận thấy điều đó xảy ra như là một chu kỳ ....đã có lúc tôi không ngần ngại đối mặt với mọi khó khăn, những lúc như vậy dường như tôi đã có thể vượt qua chuyện này....nhưng cũng có những lúc tôi lại ủy mị yếu đuối, lại nghĩ quá nhiều đến những chuyện buồn phiền...và lại tự làm mình đau khổ...
Lúc này tôi hiểu mình vẫn phải tiếp tục sống, dù tôi có xao động thế nào chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được gì mà chỉ làm tôi thêm mỏi mệt...
Tôi sẽ quay trở lại Sài Gòn và cố quên đi mọi việc...


Tôi về đến nhà thì gặp chồng tôi đang chờ ngoài cửa....hơi ngạc nhiên nhưng tôi cũng hiểu ra chắc anh có gì muốn nói sau sự việc vừa rồi...tôi mở cửa mời anh vào nhà....gần như chẳng nói được câu gì với nhau...tôi băng bó vết thương ở tay và pha cho anh một tách trà nóng...Anh định nói xin lỗi nhưng tôi đã gạt đi, tất cả chỉ vì rượu, ngoài ra chẳng có gì đáng nói...
Anh hỏi tôi sống thế nào? Công việc ra sao và có vào Nam nữa không? Rồi hai người lại im lặng....tôi giục anh về vì lúc này cũng đã khuya rồi....
Anh nói với tôi rằng anh rất buồn trong suốt thời gian qua, anh muốn quan tâm đến tôi nhưng tôi không cho anh một cơ hội nào, tôi đã quá lạnh lùng và dường như tôi đã quên anh...
- Sống với em nhiều năm anh hiểu con người em tính cách rất cương quyết, khi em quyết định xa anh, anh đã tuyệt vọng vì không thể thay đổi quyết định ấy của em, anh muốn làm bạn thôi mà cảm thấy cũng bị em từ chối.....
- Thực lòng em sẽ không bao giờ quên anh vì anh là mối tình đầu của em...em cũng buồn như anh vậy... nhưng chúng ta đã chia tay rồi, lưu luyến chỉ làm hai người thêm khổ, mà cũng chẳng thay đổi được gì....
- Anh lấy vợ đi....em cũng sẽ lấy chồng....và chúng ta sẽ là bạn bè....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 15:52 ngày 03/10/2008
Gửi lúc 10:13, 02/10/08
Ở vị trí nào con người ta cũng đều cảm thấy khó sống và ngột ngạt, trước đây tôi đã từng hận V vì cô ấy đẩy tôi đến hoàn cảnh này....nhưng rồi cũng chẳng để làm gì, hôn nhân còn là do duyên phận của từng người....tôi tin V cũng không cảm thấy mình được hạnh phúc chọn vẹn... Sau này khi tuổi trẻ qua đi, con người ta đã lớn hơn về cả tuổi tác và kinh nhiệm sống....tình yêu không còn là nỗi niềm nhức nhối trong lòng....liệu chúng ta có cảm thấy lòng mình thanh thản vì những việc ta đã đối xử với nhau ngày hôm nay....?!?

Rồi mọi chuyện sẽ qua....




Gửi lúc 10:04, 06/10/08
Những ngày sau đó tâm trạng tôi cũng không khá hơn là mấy, tôi chỉ xem xét qua công việc tại Hà Nội còn lại thời gian dành hết cho gia đình....Tôi gọi thợ vào sơn lại nhà cho ba mẹ, thay rèm cửa và mua 1 bộ bàn ghế mới ở phòng khách.....tôi muốn thay đổi không khí cho mọi người có cảm giác vui hơn....


H có gọi điện cho tôi xin lỗi .... chán lắm tôi chẳng muốn nghe gì cả ... tôi hẹn gặp anh để nói chuyện....Tôi không giận anh, vẫn coi anh là bạn bè... nhưng tôi muốn anh hiểu rằng anh yêu tôi thật hay không điều đó thuộc về anh, nhưng anh không có quyền làm tổn thương tôi bằng chuyện này..... Những người bạn chung rất quan trọng với tôi, tôi không muốn vì những hành động của anh mà phải từ chối những buổi gặp gỡ bạn bè....tôi mong anh đừng đẩy tôi vào tình trạng như vậy....
Trước khi tôi quay trở lại Sài Gòn chúng tôi có gặp nhau thêm một lần nữa ....vẫn đầy đủ tất cả mọi người không thiếu một ai....
Trước đây cả tôi và anh đều thích hát, mỗi buổi tụ tập mọi người đều phải chiều vợ chồng tôi, nên kết thúc cuộc vui bao giờ cũng là đi hát hò....lần này không phải là một buổi nhậu nhẹt, chỉ là một bữa ăn vui vẻ và sau đó là đi hát như mọi lần...
Chồng tôi đã hát "Để trọn đời thương nhớ" của Lê Hiếu...anh làm tôi phải ra ngoài để mọi người không biết tôi đã khóc....


ĐỂ TRỌN ĐỜI THƯƠNG NHỚ
Sáng tác: Đức Trí
Ca sĩ: Lê Hiếu


http://nghenhac.info/nhacvietnam_pm.asp?iFile=65516&iType=20


Người yêu ơi em có biết nhiều đêm cô đơn gối chiếc.
Còn lại mình ta trong đêm xót xa. Nhớ em rất nhiều.
Mà giờ 2 lối cách xa đành thôi.
Ngày em xa tôi nước như ngừng trôi, gió như ngừng bay trên trời.


Tình ơi sao như trái đắng giờ đây quanh ta trống vắng.
Tìm về nơi xưa sông xanh hoang vu gió thu êm đềm.
Lời nào trao nhau giữ cho ngàn sau ngày nào bên nhau có quên được đâu nhớ chăng người hỡi.


Và ta đã có nhau những phút giây ngập tràn ân ái.
Những đêm về đường dài thức trắng sát vai nhau trao nhau nụ hôn.
Để rồi ta mất nhau, mất nhau vì cuộc tình lầm lỡ.
Mất nhau để trọn đời thương nhớ.
Mất nhau khi vẫn nhớ về nhau.


Người yêu ơi em có biết nhiều đêm cô đơn gối chiếc.
Còn lại mình ta trong đêm xót xa, nhớ em rất nhiều.
Mà giờ này em đã cách xa thật xa
Buồn thương phôi pha rồi sẽ trôi qua, nhớ em anh nhớ trọn đời




http://nghenhac.info/nhacvietnam_pm.asp?iFile=65516&iType=20




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 15:00, 14/10/08
Tôi trở lại Sài Gòn mà không gặp T thêm một lần nào nữa cho dù anh muốn gặp riêng để tạm biệt và muốn đưa tôi ra sân bay ....nhưng tôi đã từ chối tất cả.... sau 10 ngày ở Hà Nội tôi lại một mình xách vali ra sân bay và khước từ mọi lời đề nghị ra tiễn biệt...tôi muốn mọi người hiểu rằng, mọi chuyện chỉ là bình thường chẳng có gì đặc biệt mà phải đưa hay đón, tôi đi là vì công việc.....


Cả chuyến bay tôi suy nghĩ về thời gian vừa qua....có lẽ tôi sẽ phải ân hận vì sự thiếu quyết đoán của mình, tôi trở về Hà Nội chỉ làm cảm giác của mình thêm buồn...nhưng đổi lại tôi cũng đã làm mẹ yên lòng phần nào.... dù sao quyết định đó cũng là vì tình cảm con người khó thể kìm nén....tôi khao khát gặp lại chỉ là để nhìn thấy hình ảnh của nhau một lần....chỉ vậy thôi ...và tôi không cho mình và cho anh một cơ hội nào dù chỉ là cái nắm tay....


Đặt chân xuống Sài Gòn, tôi chạy thẳng về phòng mình và vùi đầu vào gối.....Hà Nội ơi xin tạm biệt....xin chia tay lần nữa....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 11:35, 16/10/08
Tôi trở lại với công việc và cố gắng để không nghĩ ngợi nhiều....Sài Gòn có nhịp sống nhộn nhịp, vội vã ...nó làm tôi cảm thấy cuộc đời mình chậm chạp đến khó hiểu...Câu chuyện tôi bị chồng phản bội này đã ám ảnh tôi bao lâu rồi nhỉ? Cũng đã 2 năm rồi mà sao nó vẫn luẩn quẩn quanh đây....Chạy vào Nam có phải là giải pháp tốt với tôi, hay ở lại Hà Nội đối mặt với nó tôi lại dễ dàng để quên đi mọi chuyện hơn...???


Nhưng thôi ! Dù có thế nào thì tôi vẫn phải tiếp tục sống, tôi quyết tâm không để chuyện này ảnh hưởng đến mình thêm nữa....như thế đã là quá đủ rồi....phải thay đổi bản thân thì số phận mới có thể thay đổi...tôi coi đó là nhiệm vụ lớn nhất vào lúc này...




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 15:50, 22/10/08
Tôi nghe tin Hà Nội mưa bão ngập lụt khắp nơi thấy trong lòng lo lắng quá.... ba mẹ tôi già rồi mà tôi lại đi xa không giúp gì được cho họ những lúc như thế này....Địa thế nhà tôi nếu mưa bình thường thì có thể không sao, chứ mưa giữ như những ngày qua chắc chắn cũng sẽ bị ngập.... đúng như tôi dự đoán, tuy không quá nghiêm trọng vì đường thoát nước khu đó mới được sửa chữa lại nhưng nước cũng đã ngập hết sân gần vào tầng 1 (không biết mẹ có nói thật với tôi không nữa?) Tôi gọi điện về thì được Ba cho biết mấy ngày mưa lớn chồng cũ của tôi cũng qua giúp gia đình tôi chạy lũ....Tôi cũng chẳng biết nói gì với Ba mẹ về chuyện này nữa ....


Tôi cứ suy nghĩ mãi không biết có nên gọi điện cảm ơn anh không? Nếu gọi thì xem ra có phần khách sáo quá thể, còn không gọi thì thấy áy náy trong lòng? Tôi cứ nghĩ ngợi mãi mà chẳng biết làm thế nào cho phải....Dù sao thì cũng thật may có anh giúp ba mẹ tôi trong những ngày vừa qua.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:40, 04/11/08
Tôi không điện thoại cho anh nhưng có điện về hỏi thăm tình hình mẹ anh trong những ngày mưa bão...hai người đã nói chuyện rất lâu, mẹ chồng tôi lại khóc sụt sùi, tôi cũng chẳng biết nói gì để an ủi bà....bà hỏi tôi sao đi lâu thế không về chăm sóc cho ba mẹ ....câu hỏi đó làm tôi thấy mình thật có lỗi....
Ba mẹ chỉ có duy nhất một người con là tôi, khi tôi lập gia đình, tưởng rằng ba mẹ sẽ không còn phải nghĩ nhiều cho tôi nữa...nhưng số phận tôi không được may mắn, làm ba mẹ buồn khổ và phải lo lắng cho cuộc đời bấp bênh của con gái mình....Tôi muốn làm họ vui, muốn nói với họ thật nhiều rằng hãy yên tâm và cho tôi thêm thời gian ....rồi mọi chuyện của tôi sẽ tốt đẹp.....
Mấy hôm nay xem báo chí thấy mưa lũ lại sắp đổ vào Hà Nội, lòng tôi lo lắng bồn chồn không yên....Thật sự tôi chẳng biết làm thế nào, dù Ba má không muốn tôi phải nghĩ ngợi nhiều nhưng tôi tự thấy mình tồi tệ quá... Tôi buồn lắm... tôi chẳng biết mình nên sống thế nào cho phải nữa....tất cả có đáng để tôi cư xử thế này với Ba mẹ mình hay không?......Sao tôi lại sợ cái tình yêu trong con người tôi đến thế.....tôi cứ phải bỏ chạy mà không dám quay đầu nhìn lại xem mình đã đánh mất những gì ....và lúc này khi tôi nhận ra điều đó tôi vẫn không đủ tự tin để trở lại Hà Nội.....Tôi sợ mình sai lầm và mọi chuyện sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa....
Thôi cũng đành vậy ! Con mong ba mẹ hãy tha thứ cho con.........


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:26, 05/11/08




Quả thật H là một con người có cá tính quá mạnh (hay nghệ sĩ ai cũng vậy tôi cũng không hiểu nữa) Anh miệt mài theo đuổi tôi mà không cần biết tình cảm tôi dành cho anh thế nào....Lúc đầu tôi thực sự cảm thấy không thoải mái, nhưng sau này H cũng chẳng yêu cầu gì nhiều ở tôi, anh luôn nhắc tôi đừng bận tâm đến tình cảm của anh, chỉ cần coi anh như một người bạn là được....trên thực tế tôi vẫn coi anh là bạn bè nên cũng không muốn mình bận tâm nhiều thêm nữa.....
Sau khi quay lại Sài Gòn tôi không nghĩ nhiều về Hà Nội, tôi cố gắng làm việc, chơi thể thao...hoạt động ngoại giao nhiều hơn trước để giữ sức khỏe và thoải mái tình thần....thực sự tôi cảm thấy mọi thứ đang tốt dần lên, tôi thấy mình mạnh mẽ và tự tin hơn....

Trước đây mỗi khi phải gặp gỡ khách hàng, đối tác, tôi thường cử trợ lý đi thay, tôi thực sự cảm thấy tinh thần mình không còn tốt sau khi cuộc hôn nhân đổ vỡ....tôi thấy mất tự tin về bản thân....nên những lần như vậy tôi thường hướng dẫn họ rồi để họ tự đi làm, ngoại trừ những việc không thể tránh được....

Gần đây sau chuyến đi Hà Nội tôi muốn thay đổi mình, muốn lấy lại niềm tin vào bản thân, không muốn thu mình mà suy nghĩ lung tung nữa....tôi trở lại trực tiếp tham gia đàm phán với đối tác, giao lưu khách hàng....những buổi vui chơi văn hóa công ty...và quả thực cách làm này đã có tác dụng....tôi thấy mình hạnh phúc hơn, giá trị hơn...tôi có thêm nhiều bạn bè mới và một vài người đã đề nghị hẹn hò tìm hiểu...Tôi chưa hẹn riêng với ai nhưng điều đó cũng làm tôi có chút cảm giác miềm vui đang trở lại.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....

Gửi lúc 11:54, 18/12/08
H đáp máy bay vào Thành phố Hồ Chí Minh chỉ để gửi cho tôi giấy mời tham dự buổi triển lãm tranh của anh tại Hà Nội...
Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời mời này, tuy vẫn nói với anh là không thể hứa trước tôi chắc chắn có mặt....anh cũng không tạo áp lực gì, trước khi trở ra Bắc anh cũng chỉ nhắn lại với tôi "hẹn gặp lại em ở Hà Nội..."
Tôi cứ phân vân mãi....qua tìm hiểu tôi biết rằng buổi triển lãm tranh rất quan trọng và nhiều ý nghĩa về tinh thần đối với người nghệ sĩ, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật nhưng cảm nhận được tầm quan trọng của buổi triển lãm này đối với H ra sao...
Nếu ra Hà Nội dự triển lãm, tôi sẽ gặp lại T người chồng cũ của mình, liệu điều đó có ảnh hưởng nhiều đến tôi không? thật lòng tôi cũng hơi lo ngại về điều này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi không thể tránh anh được mãi, gia đình tôi còn ở Hà Nội, tôi cũng không có ý định ở hẳn Sài Gòn...như vậy chúng tôi sẽ còn phải gặp nhau, tránh mãi làm sao được...biết đâu đối mặt lại làm chúng tôi tự tin hơn và sớm trở thành bạn bè, không phải nặng nề như lúc này....Gặp nhau cũng là một phép thử cho tôi....
Tôi trở ra Hà Nội chỉ vài giờ trước buổi triển lãm, không ai biết về sự có mặt của tôi ở Hà Nội ngoài Ba mẹ...ngay cả H tôi cũng không báo trước....
Tôi mặc đồ trắng và mang tặng H 100 bông hoa hồng trắng....khi tôi bước vào cũng là lúc khai mạc buổi triển lãm của H....mọi người không thấy tôi vì tôi cố tình lùi phía sau đám đông đang chúc tụng H...nhưng rồi H cũng là người phát hiện ra tôi đầu tiên...rồi sau đó là bạn bè ...ai cũng rất ngạc nhiên nhưng có lẽ người ngạc nhiên nhất về sự có mặt của tôi là T - người chồng cũ...nhận thấy anh bối rối trước sự việc này, tôi đã chủ động nói chuyện và hỏi thăm anh...




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 11:27, 22/12/08
H cảm ơn vì tôi đã đến....lúc này tôi mới nhận ra có vẻ như tôi cũng là một vị khách khá quan trọng trong buổi tối của anh....sau khi nhận hoa chúc mừng của tôi, anh đưa tôi đi xem tranh và gặp gỡ một số bạn bè.....xem ra H cũng là người khá nổi tiếng trong giới nghệ sĩ Hà Nội tôi nhận thấy có một số ca sĩ, hoạ sĩ, nhà nhiếp ảnh... quen mặt tới dự triển lãm của anh....tôi cứ bị cuốn theo sự hồ hởi và nhiệt tình của H...cảm giác như H muốn tất cả mọi người biết đến sự hiện diện của tôi, không tiện làm anh mất hứng nên tôi cũng vui vẻ chào hỏi bạn bè anh sau những lời giới thiệu....
Tôi chưa bao giờ quan tâm để hiểu tranh của H....hôm nay tôi mới có dịp cảm nhận về những bức tranh đó, tranh của anh không dễ hiểu nhưng nó làm tôi cảm thấy sự mạnh mẽ đầy nam tính và trải lòng đến cô đơn tột cùng....Tự nhiên tôi có cảm giác thông cảm và hiểu anh hơn...
Ở cuối căn phòng triển lãm, H có đặt một chiếc đàn dương cầm, xung quanh là nến, hoa và rượu vang, mọi thứ được bài trí rất ấm cúng và đầy chất nghệ sĩ...anh giải thích cho tôi về sự hiện diện của cây đàn....anh tin tưởng rằng tối nay tôi sẽ đến và tôi sẽ đàn tặng anh ....lúc này anh làm tôi thực sự bối rối, tất nhiên là tôi không nhận lời vì tôi thấy ngại lắm và cũng đã lâu rồi tôi không chơi đàn, tôi cũng chẳng biết sẽ phải chơi bài gì ở đây nữa....H không áp lực tôi, anh để tôi tự nhiên và không phải ngại ngùng điều gì....
Khi buổi triển lãm đã vãn khách, những người còn ở lại chỉ là bạn bè thân của H....mọi người bật nhạc và bắt đầu khiêu vũ....đã lâu lắm rồi tôi mới có một buổi tối ấn tượng như vậy...Rồi bạn bè ai cũng đề nghị tôi chơi đàn, tôi không tiện từ chối để mọi người phải yêu cầu nhiều nên đã chơi vài bản nhạc quen thuộc...mọi người hát theo làm tôi thấy rạo rực trong lòng và xúc động vô cùng....đã quá lâu rồi tôi không có được cảm giác này....
Cuộc đời tôi có những thứ quan trọng mà tôi không thể thiếu có lẽ đó là Ba mẹ tôi và âm nhạc....Cảm giác chúng tôi đã có một buổi tối thăng hoa.... và tôi thực sự rất tự hào....
Trước khi chia tay tôi đã chơi bài Goodbye của Air Supply, gần như mọi người đều khóc trong đó có tôi và có anh - người chồng cũ....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 14:53, 22/12/08
GOODBYE !


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Goodbye-Air-Supply.IWZDOIWW.html


I can see the pain living in your eyes
And I know how hard you try
You deserve to have so much more
I can feel your heart and I sympathize
And I’ll never criticize all you’ve ever meant to my life
(chorus)
I don’t want to let you down
I don’t want to lead you on
I don’t want to hold you back
From where you might belong
You would never ask me why
My heart is so disguised
I just can’t live a lie anymore
I would rather hurt myself
Than to ever make you cry
There’s nothing left to say but good-bye
You deserve the chance at the kind of love
I’m not sure I’m worthy of
Losing you is painful to me
(chorus)
You would never ask me why
My heart is so disguised
I just can’t live a lie anymore
I would rather hurt myself
Than to ever make you cry
There’s nothing left to try
Though it’s gonna hurt us both
There’s no other way than to say good-bye


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Goodbye-Air-Supply.IWZDOIWW.html




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 15:00, 22/12/08
Nhận lời đi chơi với H một lần trước khi trở vào Nam, tôi đã cởi mở hơn với anh và thực sự là đã thử mở lòng để đón nhận tình cảm của một người bạn khác giới... Nhưng quả thật chuyện tình cảm không chỉ dùng lý trí mà nó còn phải là cảm nhận thật sự từ tâm hồn...Tôi đã qua cái tuổi yêu đương lãng mạn, hay tôn thờ tình yêu được vẽ bởi màu hồng...tuy vậy tôi cũng không thể sống với thứ tình cảm gượng gạo, nhạt nhòa....Thú thực tôi đã quý mến H hơn trước rất nhiều, con người anh chân thật với tình cảm trong lòng đến mức đáng thương...nhưng lúc này tôi cũng chỉ có thể dừng lại ở đó...tôi yêu quý H như một người anh trai và vẫn không thể vượt qua được cảm giác anh là bạn thân của T người chồng cũ của tôi.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 10:25, 15/01/09
Trở lại Hà Nội vào dịp tết Nguyên Đán vừa rồi, giữ đúng lời hứa với Ba Mẹ và với chính mình....Tôi đủ tỉnh táo để nhắc nhở mình cần phải thận trọng trước mọi xao động trong chuyện tình cảm, tôi sắp xếp mọi việc trong tâm thức, cố giữ vẻ thanh thản và tự tin trở về với những gương mặt cũ...Người đầu tiên tôi gặp gỡ sau những người thân trong gia đình chính là người chồng cũ....anh đã đến nhà Ba Mẹ tôi ngay buổi tối đầu tiên khi tôi trở về....Tôi tiếp anh với những câu chuyện thường ngày...Con trai của anh lớn rồi, cậu bé cần có đầy đủ tình thương của ba mẹ nên anh và V cũng đã về ở với nhau....Dù thế nào thì họ cũng đã là một gia đình....
Hiểu rằng trở lại Hà Nội tôi sẽ không tránh khỏi những chuyện làm mình chạnh lòng, nhưng tôi biết điều đó là đương nhiên vì dù tôi có đi đến đâu chăng nữa mà tôi vẫn cứ nghĩ về những chuyện buồn phiền này, vẫn để gánh nặng đó đè trên vai mình thì tôi cũng không thể sống vui vẻ được...
Những ngày tết đi qua thật lặng lẽ...tôi có đến chúc tết gia đình anh...vì thực lòng tôi rất yêu quý mẹ anh ...người phụ nữ hiền hậu và hết lòng vì con cái....tôi có gặp V, gặp anh.....nhưng có lẽ tôi đã quá bình thản rồi ... đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi sự việc liên quan đến họ....nên lúc này mọi chuyện với tôi cũng chỉ là bình thường...
H đã chờ đợi ngày tôi trở lại Hà Nội, tôi biết điều đó, tôi quý mến H vì anh là con người nhiệt tình, sống thật lòng, anh không ngại che dấu tình cảm và luôn cháy bỏng...đôi khi tôi thấy thương anh ....không biết quyết định làm bạn với anh có phải là sai lầm....vì thực lòng tôi không có cảm giác yêu đương, tôi đã nói rõ ràng quan điểm của mình....tôi quý mến anh, cần một người bạn như anh... nhưng tôi không yêu anh....Và tôi cũng đã thật lòng với anh rằng nếu mất một người bạn như anh.... thì với tôi quả thật là đáng tiếc.....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 16:40, 23/02/09
Xem ra số phận muốn thử thách tôi thêm một lần nữa….Sau khi trở lại Hà Nội tôi không muốn mình rảnh rang mà nghĩ ngợi lung tung… tôi đặt lịch chơi thể thao và bơi lội vào một vài buổi tối trong tuần….
Tôi đã gặp anh - Lúc đầu tôi không nghĩ sẽ quen người đàn ông này….lịch bơi của tôi cùng lịch với anh….tôi cảm thấy chúng tôi đều lầm lũi một mình đến bơi rồi lại một mình ra về….bể bơi không quá đông người nên dễ dàng nhận thấy những gương mặt quen dần…Chúng tôi cùng bơi nhưng chưa bao giờ nói với nhau một lời, chỉ đôi khi vô tình chạm ánh mắt của nhau….
Anh có gu thời trang và dáng người giống T - Người chồng cũ của tôi…thực lòng tôi cũng có đôi chút tò mò về anh….Rồi cho đến một ngày, khi chúng tôi cùng dừng lại nghỉ ngơi sau những vòng bơi dài, anh đã bắt chuyện trước: “Chị bơi sải đẹp quá, khi bơi sải em không uyển chuyển được như vậy” tôi hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ cười…và chúng tôi đã quen nhau từ đấy….
Những ngày sau đó chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, anh chuyển sang bàn tôi ngồi chung và có vẻ chờ đợi tôi mỗi lần tôi đến muộn…rồi anh đưa tôi về sau mỗi buổi tối bơi cùng nhau…Thực lòng tôi cũng thấy vui vui và có chút bối rối, suy nghĩ về anh…Thời gian trôi đi chúng tôi vẫn giữ khoảng cách như vậy, vẫn chỉ là chờ đợi gặp nhau vào những ngày có lịch bơi, nói với nhau vài câu chuyện và anh đưa tôi về …chỉ có vậy….
Thế rồi điều gì đến cũng đã đến, tôi nhận được điện thoại của anh trong một buổi chiều bộn bề công việc, anh mời tôi ăn tối….và không hiểu sao tôi đã dễ dàng nhận lời anh, để rồi cứ phải suy nghĩ miên man về việc này….Tối đó tôi trang điểm một chút trước khi gặp mặt…khi đến nơi hẹn tôi đã thấy anh ở đó, lịch sự trong bộ vets khác hẳn phong cách thể thao mọi khi…anh cũng có vẻ ngạc nhiên vì hình như tôi cũng chẳng giống mọi ngày….
Trò chuyện với nhau mãi rồi thế mà hôm nay chúng tôi lại có vẻ ngại ngùng….tôi chờ đợi anh nói gì đó với tôi, còn anh thì lại có vẻ không biết bắt đầu câu chuyện chính thế nào….Thế rồi tôi cũng không thể ngờ anh đã nói rằng thời gian qua, anh rất ấn tượng khi có một người bạn mới là tôi và anh đã thích tôi rồi….chỉ có điều anh cũng thật lòng rằng anh là người đàn ông đã có gia đình…..




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 10:28, 24/02/09
Tôi cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại…cảm giác hụt hẫng trong lòng dù biết rằng lúc này những người bạn đến với tôi không thể nào chọn vẹn được vì bản thân tôi cũng không còn chọn vẹn nữa….tuy hiểu điều đó nhưng sao tôi lại thấy thất vọng khi biết sự thật này??? Nếu anh là người đàn ông thất bại trong hôn nhân như tôi thì chuyện đã khác, đằng này anh vẫn có một mái ấm gia đình, anh không chê vợ điểm gì và cũng đã có con cái…bản thân anh còn phải công nhận gia đình anh không có gì phức tạp….vậy mà lúc này, xem ra đằng sau những lời chân thành về câu truyện anh đang kể lại làm tôi hiểu rằng anh đang có ý định “ngoại tình” với tôi….
Tôi cũng không hiểu mình đến đây để làm gì, gặp riêng một người đàn ông đã có vợ trong nhà hàng….để nói về chuyện yêu đương….tôi đã tự đẩy mình vào tội lỗi, có lẽ cảm giác mới và tình cảm xao động đã dẫn tôi đến quyết định hồ đồ khi không suy nghĩ kỹ càng…. Giả sử lúc này vợ anh đang theo dõi anh, chị ấy bắt được quả tang anh đi với tôi thế này thì chuyện gì sẽ xẩy ra đây???
Tôi hỏi anh tại sao lại nói chuyện này với tôi? Anh nói rằng tại anh thích tôi, tại anh thấy tôi cũng có cảm tình với anh…Anh không biết đời sống tình cảm của tôi thế nào chỉ có điều lúc nào anh cũng thấy tôi lặng lẽ và cô đơn….nên anh muốn chia sẻ….
Chỉ đơn giản là vậy…anh không hiểu được cảm giác của tôi lúc này….đúng là tôi đã có tình cảm với anh thật nên tôi thấy cuộc sống bất an quá….
Ta phải chia tay ở đây thôi….tôi buông một câu và muốn đứng lên ra về dù trong lòng còn ngổn ngang cảm xúc lẫn lộn…Anh giữ tôi lại….
Anh thấy em giống người cướp chồng của người khác ở điểm nào???
Tôi hỏi anh nhưng không đợi được anh trả lời…nước mắt trào ra làm tôi không nói thêm được gì ….anh chỉ biết xin lỗi và xin lỗi…
Hôm nay gặp nhau chỉ là muốn trải lòng với em ….nên anh mới nói với em những lời này…. nếu sau đây mà em biến mất khỏi cuộc đời anh …anh sẽ thất vọng lắm....




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:44, 27/02/09
Tôi đã từng là nạn nhân của “ngoại tình” thật buồn nếu lúc này tôi lại là khơi nguồn cho một nạn nhân khác khổ sở…cuộc đời quả là khó lường…
Sẽ lại phải cố gắng để tỏ ra lạnh lùng, mạnh mẽ và anh sẽ ngỡ gặp phải một con người bí ẩn….Nhưng làm sao khác được mặc dù tôi đón nhận tình cảm vào lúc lòng mình tận cùng của cô đơn…Tôi đã ngây ngô mà hi vọng …sẽ là hai nửa sinh ra để dành cho nhau, nhưng sự gặp gỡ này tạo ra những va chạm mạnh và những hi vọng đã vỡ òa. Đó chẳng phải là định mệnh hay sao? Thực lòng dù thời gian quen nhau không dài nhưng tôi đã mệt mỏi rồi, đã muốn dựa vào vai anh và bắt đầu những ngày êm ả, tôi sẽ không nghĩ đến bất kỳ một điều gì nữa… nhưng trong cuộc sống này niềm vui thì ngắn ngủi mà nỗi buồn thì vô hạn, tôi nhận ra rằng: Ngoài cảm xúc rất nhiều cho anh, tôi hoàn toàn xa lạ với những thứ xung quanh anh… nhưng chẳng phải linh hồn của loài người đều được nuôi dưỡng bằng cảm xúc đó sao? Vậy mà những thế lực vô hình, tư cách đạo đức, rồi tự trọng bản thân và vô vàn những thứ khác nữa …nó sẽ ngăn cản tôi đến bên anh? Tôi hiểu mình đã sai lầm bởi vì mảnh đất nơi tôi gieo mầm yêu đã có chủ rồi, nếu cứ cố gắng nhắm mắt lại mà đi tôi cũng chỉ là một kẻ vụng trộm và ở nơi đó, thay vì tôi vun xới xây dựng hạnh phúc, tôi lại phải thấp thỏm để hứng chịu những cái gai nhọn hoắt, nó sẽ làm tôi đau đớn khi lỡ vô tình chạm phải, nó sẽ hàng ngày cào xước tâm hồn tôi...
Tôi nghĩ phải đi thôi dù phía trước con đường cũng không có màu sắc….Tôi chia tay anh…
Nhưng những gì anh đã nói, cảm xúc trong lòng tôi….đã ngăn tôi không thể chia tay phũ phàng được, tôi không chấp nhận là một người tình…cương quyết như vậy nên nó làm chúng tôi lo sợ vì chỉ còn cách phải biến mất khỏi cuộc đời của nhau….
Rồi chúng tôi đã thỏa thuận, sẽ chỉ là bạn bè, chỉ gặp nhau khi có lịch bơi như trước đây…và tôi sẽ ra đi ngay lập tức khi thỏa thuận trên không được tôn trọng….
Thật lòng tôi cũng không hiểu nổi tại sao tôi vẫn muốn gặp lại anh….






Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:08, 05/03/09
Tôi phải quyết định xa anh….
Anh đã hôn tôi mà tôi không hề cưỡng lại…chỉ một lần duy nhất thôi nhưng điều đó làm tôi dằn vặt và đau khổ…..Nếu cứ thế này, nguy cơ sai lầm sẽ khó tránh khỏi, tôi nhận ra rằng tình cảm của tôi đã dành nhiều cho anh mất rồi….tôi mong đến lịch bơi để gặp anh dù gặp gỡ chỉ để nói vài câu chuyện rồi lại chia tay ra về…lý trí tôi không muốn điều đó, tôi cố để kìm nén lòng mình và không muốn mất người bạn như anh, nhưng xem ra tự lừa mình như vậy chỉ làm tôi thêm khổ sở…
Tôi nghĩ về những thứ đang diễn ra quanh mình và hiểu rằng tôi đã bận lòng về mối quan hệ này quá nhiều, Chỉ là vô tình gặp nhau trong cuộc sống rồi đi, mà sự gặp gỡ nào rồi chẳng đến lúc tàn. Cuối cùng cũng có ai biết về ai nữa đâu? vậy mà sao khó để xa nhau đến thế….???




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 12:52, 02/04/09
Lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện cho anh chỉ để nhắn nhủ một câu “Đừng nghỉ bơi hôm nay, em có chuyện muốn nói”
Tôi đã bỏ bơi cả tuần trước đó, không nghe điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn….tôi muốn yên tĩnh để suy nghĩ về cuộc đời và những gì đang diễn ra với mình…Tôi vừa trải qua một cơn bão lòng, mọi thứ tạm lắng xuống thì tôi lại vướng vào chuyện này…thật buồn quá, nhưng tôi cũng chẳng biết làm thế nào? Có lẽ số phận muốn trêu đùa tôi… bản chất tôi là người phụ nữ hướng nội, không thích phiêu lưu nhất là trong chuyện tình cảm, lòng xao động vì anh làm tôi thực sự lo lắng và hoảng sợ…phải dừng lại thôi…
Tôi đến bể bơi trước anh, vẫn thay đồ và xuống bơi như mọi lần…một lát sau anh đến….chúng tôi cứ lặng lẽ bơi mà không ai nói với ai lời nào….khi dừng lại anh đã hỏi tôi cả tuần đi đâu mà chẳng có tin tức làm anh lo lắng quá…. không nói gì chỉ im lặng… Tôi dựa vào vai anh …
Ta phải chia tay thôi anh ạ…
Sao phải thế, chúng ta đã làm sai điều gì … anh bối rối hỏi tối và cố ôm tôi vào lòng…
Em xin lỗi…em mệt mỏi lắm, xin anh hãy để em đi…
Tôi vội vàng đi khỏi nơi đó, với tôi chia tay anh là điều không dễ dàng, nhưng tôi đành phải quyết tâm và không thể làm khác được… Tôi không muốn mình sai lầm thêm nữa cũng như không muốn mình gặp rắc rối về chuyện tình cảm, nếu cứ lún sâu vào chuyện này, làm gia đình anh tan nát thì quả thật không còn mặt mũi nào mà sống ở trên đời….
Cả đoạn đường về tôi đã khóc thầm cho cuộc đời mình, tôi không biết bao giờ những chuyện này mới chấm dứt, hay con người tôi quá nặng nề vì tình cảm nên cuộc sống không thể sáng lên được…
Ngay lập tức anh gọi điệt thoại liên tục cho tôi nhưng tôi không nghe máy … Tôi nhận được tin nhắn của anh: Đừng đối xử với anh như vậy ! Xin em….




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 21:08, 02/04/09
Những ngày sau đó là những ngày sóng gió của hai chúng tôi….anh cố gắng để liên lạc còn tôi cố gắng để trốn chạy…cứ như vậy cuộc dượt đuổi tuyệt vọng mà chẳng ai biết mục đích của nó là gì??? ….Thực lòng tôi chỉ muốn anh hiểu rằng, đừng làm khổ nhau nữa, dù thế nào tôi cũng sẽ không thay đổi quyết định này, tôi và anh ai cũng có cuộc sống riêng mà trong mỗi cuộc sống đó đều không có chỗ để dành cho nhau, vậy cố gắng thêm nữa mà để làm gì???


Tôi đến văn phòng muộn vì trong người cảm thấy không được khỏe….vừa đến nơi tôi được thông báo tôi có một gói quà và lễ tân đã chuyển vào phòng làm việc của tôi…. Chưa hiểu chuyện gì … tôi mở ra xem… gói quà là một chiếc điện thoai di động, ngoài ra không có thêm một lời nhắn nhủ nào….bật nguồn điện thoại lên tôi thấy, chiếc điện thoại đã được lắp sim số đầy đủ…tôi lơ mơ hiểu ra rằng, món quà này có lẽ là của anh gửi tới…. Những ngày vừa qua tôi không bắt máy với bất kỳ một số điện thoại lạ nào, chỉ có tin nhắn là không thể từ chối được, nhưng tôi cũng chỉ im lặng….
Đúng như dự đoán, một lát sau điện thoại reo lên, chuông được đặt sẵn là một bản nhạc piano của Richard Clayderman (anh biết tôi rất thích nhạc của nghệ sĩ này)…và tôi hiểu ra rằng đó là anh….tôi đã nghe máy….


Tôi đồng ý gặp nhau vào buổi trưa hôm đó tại một nhà hàng nhỏ gần văn phòng làm việc… tôi thấy căng thẳng trước lúc gặp mặt, qua điện thoại những lời anh nói không nhiều nhưng nó làm tôi cảm thấy xót xa… tôi cứ suy nghĩ miên man xem sẽ nói gì với anh để cả hai cùng không cảm thấy nhức nhối trong lòng….
Khi đến nơi tôi định nói với anh đừng cố gắng tìm cách gặp nhau … nhưng anh chẳng để tôi kịp nói gì, thông điệp mà anh muốn truyền tải tới tôi đơn giản chỉ là: Anh sẽ tiếp tục theo đuổi tôi cho dù có thế nào chăng nữa….




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:01, 05/04/09
Vậy là anh không hề hiểu tôi … tôi phải thừa nhận mình là người phụ nữ giàu cảm xúc và nặng tình đến đáng sợ, tôi ý thức điều đó rất rõ, nên trong chuyện tình cảm tôi thường im lặng và tự chịu đựng mình mỗi lần bão lòng đi qua…tôi không bao giờ để cảm xúc lấn át vượt ra khỏi giới hạn mà lý trí mình cho phép… Nếu quá sức chịu đựng tôi sẽ lại phải tìm cách trốn chạy …. Mà lúc này tôi đã thực sự mệt mỏi rồi, tôi không muốn mọi thứ đi quá xa để rồi tôi lại phải khăn gói chạy đi đâu đó lẩn trốn và tự làm mình khổ sở hơn.
Tôi muốn chấm dứt chuyện này không phải vì đạo đức, nhân cách hay chứng tỏ mình là kẻ chính chuyên mà đơn giải tôi chỉ muốn vì mình … tôi cần phải sống có trách nhiệm với bản thân để sau này tôi không phải hối hận điều gì…
Tôi để anh nói hết những lời anh muốn nói…. Trả cho anh chiếc điện thoại đó là lý do chính mà tôi đồng ý gặp anh, tôi không còn là cô bé trẻ dại để anh cư xử như vậy, mọi thứ tôi đã nói với anh rồi và những lời đó không bao giờ thay đổi…
- Em lạnh lùng đến đáng sợ…. tại sao đối xử với anh như vậy… Anh buông một câu trước thái độ của tôi….
- Em là em từ trước đến nay vẫn thế, chẳng qua chúng ta không hiểu và biết quá ít về nhau mà thôi….
Tôi từ biệt anh…
- Xin lỗi em, nếu những hành động sau này của anh làm em cảm thấy phiền…
- Anh đừng trẻ con như thế nữa, chúng ta lớn cả rồi, phải có trách nhiệm với mình, anh về với gia đình đi ….
- Lúc này chúng ta đang nghĩ về nhau tốt đẹp, đừng để hình ảnh đó mất đi… em đã nói không và em sẽ giữ lời….dù cho có chuyện gì xảy ra…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 20:52 ngày 07/04/2009
Gửi lúc 14:25, 07/04/09
Những ngày sau đó tôi vẫn giữ thái độ cương quyết như vậy …tôi làm anh chùn bước và anh đã giận tôi… tin nhắn cuối cùng mà tôi nhận được từ anh chỉ là ba chữ “Vĩnh biệt em…” dù vậy, tôi vẫn im lặng và không nói thêm lời nào …tôi cố gắng khép lại lòng mình để xua đi những việc đã qua…
Lúc này ! Thực sự tôi cảm thấy mệt mỏi, trải qua những cảm xúc xao động tình cảm, làm tôi nhận thấy cuộc sống của mình thật khó khăn…. Nhìn lại … tôi cũng là mẫu phụ nữ năng động và quyết đoán, tôi có một công việc tốt, thuận lợi và tôi yêu thích, tự lo được kinh tế cho mình dù không quá giầu sang, những người bạn thân tốt bụng, quý mến tôi… Ba mẹ yêu thương và luôn lo lắng cho tôi…Tôi chưa bao giờ hại ai hay làm điều gì bất nhân, bất nghĩa….Nhìn lại… có lẽ cái tôi thiếu là một gia đình nhỏ với tiếng khóc cười của con trẻ… chỉ vậy thôi mà nó làm tôi nhức buốt trong lòng suốt thời gian qua… Tôi không biết mình nên làm gì để nhẹ lòng hơn…
Tôi thấy mẹ đi lễ chùa nhiều hơn và buồn nhiều hơn…. Tôi biết mẹ lo cho con gái duy nhất của mình là chuyện bình thường, nhưng với tôi đó là một áp lực dù bà đã cố gắng không để tôi biết ….
Hà Nội những ngày qua thời tiết thật đẹp... có lẽ tôi phải đi nghỉ ngơi đâu đó với bạn bè mình cho khuây khỏa… tôi muốn mình vui hơn và bớt nghĩ ngợi…. tôi sẽ cố gắng…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 16:59, 18/04/09
Khi tôi nhận được bản báo cáo kế hoạch hỗ trợ một dự án trong Thành phố Hồ Chí Minh, tôi thoáng nghĩ có lẽ mình nên trực tiếp tham gia việc này, vừa là đảm bảo công việc trong đó, vừa là đi xa vài ngày thay đổi không khí cho lòng thoải mái hơn…
Theo kế hoạch, đáng ra tôi cử Q - là trợ lý phụ trách kinh doanh đi công tác đợt này…nhưng có lẽ tôi sẽ đi cùng…

Q là đồng nghiệp làm việc với tôi đã được một thời gian khá dài… cậu ấy là một con người nhạy bén trong công việc và chu đáo khi giao tiếp…. Ban đầu, khi Q mới vào công ty, Q có cái vẻ lạnh lùng và khó gần gũi, cậu ấy thường có khoảng cách với các hoạt động vui chơi của công ty và luôn lặng lẽ…. tuy nhiên các bảng phân tích và kế hoạch Q làm đều sắc sảo, sát thực… tôi thấy ở Q một tiềm năng nên để cậu ấy làm trợ lý phụ trách kinh doanh cho công ty, quả đúng như phán đoán, tôi và Q làm việc rất ăn ý và hiểu nhau…
Sau này, khi thời gian làm việc trực tiếp nhiều hơn tôi nhận thấy cậu ta không như cái vẻ ngoài của buổi ban đầu… Q chu đáo với mọi người và sống rất tình cảm…
Đôi khi tôi cũng chia sẻ với Q những tâm sự của mình cho nhẹ lòng…. qua những lần đó tôi biết được Q cũng đã phải chia tay mối tình đầu của mình sau ba năm yêu thương với nhiều kỷ niệm đẹp đẽ….
Câu chuyện tôi quen người đàn ông đã có gia đình trong những lần đi bơi, tôi không để ai biết nhưng không hiểu sao lại tâm sự với Q… có lẽ cách chia sẻ của Q làm tôi cảm thấy dễ chịu và được trải lòng… thực sự cậu ấy là người đã tiếp thêm sức mạnh để tôi cương quyết chấm dứt mối quan hệ với người đàn ông ấy…
Gần đây tôi nhận thấy tình bạn giữa tôi và Q khá thân thiết, cả hai đều có những mối quan tâm chung trong công việc và quan tâm đến cuộc sống của nhau ngoài đời… tôi để ý thấy qua những hành động thường ngày Q rất chu đáo với tôi … cậu ấy chờ tôi cùng ăn trưa, cùng uống cafe…cùng nỗ lực với tôi tháo gỡ khó khăn trong quá trình làm việc…. chia sẻ suy nghĩ và những lời khuyên bổ ích…. Thực sự tôi cảm thấy được an ủi…. Q kém tôi hai tuổi và cậu ấy chưa lập gia đình….
  

Mọi thứ chuẩn bị cho chuyến công tác được lập kế hoạch chặt chẽ, chuyến đi có ba người, tôi, Q và một nhân viên kế toán….
Với tôi, lần này đi Sài Gòn chỉ một phần là vì công việc, nhưng cũng không đến mức là một cuộc chốn chạy của tình cảm… Hà Nội thời gian này không hiểu sao cứ đem đến cảm giác buồn phiền trong tôi, tôi muốn đi đâu đó để thay đổi không khí, bớt nghĩ ngợi và cố gắng lấy lại thăng bằng….
Lúc này tôi thấy bi quan lắm, tôi thấy mình bất hạnh dù đã nỗ lực cố gắng thoát ra.. Cảm giác đó làm tôi lo sợ, với tôi thời gian sống rất quý giá và đáng trân trọng, tôi buồn vì nếu cứ thế này tương lai cuộc sống tình cảm của tôi sẽ ra sao???
Bạn bè tôi hầu hết đã ổn định rồi, người chồng cũ cũng đã có gia đình mới… chỉ còn tôi là cứ mãi vật lộn với cảm xúc mà rồi cũng chẳng đi đến đâu…
Trải qua những việc này tôi nhận thấy một điều, có lẽ để tìm được hạnh phúc cho mình không còn là điều dễ dàng như mọi người vẫn an ủi … Mặc dù tôi không cố gắng để yêu ai, mọi thứ đến hoàn toàn là cảm xúc thực sự, nhưng cảm xúc ấy càng làm tôi thêm xót xa và tủi nhục…
Vô tình tôi gặp lại người chồng cũ khi anh đưa vợ con đi đâu đó… tôi đang uống cafe cùng vài đồng nghiệp trong dự án của mình và trò chuyện với họ về công việc, thì anh bước vào… cuộc gặp gỡ bất ngờ làm hai bên vô cùng kinh ngạc… nhưng không thể tỏ ra như chưa hề quen biết chúng tôi đành phải chào hỏi nhau , rồi có lẽ cảm thấy bất tiện nên anh cùng vợ con không ngồi lại mà ra về… anh đi rồi … trong tôi rỗng tuếch, bối rối… tâm trí tôi như bị đảo lộn và mọi thứ đều nhạt nhòa … tôi không còn nhận ra mình đang làm gì và đang nghĩ gì trước đó…
Tôi trở lại văn phòng … ngồi vào bàn làm việc, nhìn màn hình laptop mà tôi không biết trên đó có gì… tôi cứ suy nghĩ miên man mà không sao dứt ra được…
- Chị uống đi nghĩ gì mà nhiều thế? Tôi bừng tỉnh khi Q đặt trên bàn tôi một tách trà nóng… Buồn làm gì chị ơi ! Làm việc đi ! Bao nhiêu việc đây này chị…
Vừa nói Q vừa đưa cho tôi cả xấp giấy tờ và chỉ cho tôi những việc cần làm trước khi đi công tác…
Đúng thật, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ nhiều đến thế… mọi thứ đã qua lâu rồi, an bài rồi … còn gì nữa đâu để mà nghĩ ngợi…
Chúng tôi lại tiếp tục bàn bạc công việc….




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 15:05, 22/04/09




Chuyến công tác không dài…2 tuần lễ ở TPHCM nhanh chóng qua đi….công việc bận rộn nên chúng tôi cũng chẳng đi chơi được nhiều . Tuy nhiên, do kết quả của chuyến công tác khá tốt nên mọi người đều vui vẻ… Thời gian ở TPHCM là thời gian mà tôi thực sự muốn nghỉ ngơi về tinh thần… tôi vui với công việc và đồng nghiệp, trò chuyện với Q nhiều hơn và cũng thấy quý mến cậu ấy nhiều hơn… Tôi được nghe Q kể về những gì cậu ấy đã trải qua trong tình yêu, công việc, cuộc sống… cậu ấy đã làm đủ thứ nghề để có tiền học đại học từ gia sư, giáo viên trung tâm ngoại ngữ, chạy bàn, phe vé … trong câu chuyện của Q, có nhiều kỷ niệm làm tôi cười chảy nước mắt, nhưng cũng có nhiều chuyện làm tôi phải suy nghĩ và đồng cảm. Tôi nhận ra rằng, trong mỗi một con người chúng ta, phía sau cái vẻ bề ngoài tự tin và năng động, ai ai cũng có một góc khuất đơn côi cho riêng mình ….
Trở lại Hà Nội vào một ngày mưa tầm tã … không phải là bão tố nhưng cái thứ mưa lách rách đó làm cảm giác trong lòng người thật trống trải….tôi nhìn mọi thứ từ cửa sổ phòng làm việc của mình, mưa nhạt nhòa và mọi người vội vã như đang chốn chạy… thực lòng muốn lao xuống phố để mọi thứ tan đi…. Thời gian qua tôi đã trải nhiều thăng trầm, trong nỗ lực để quên đi mối tình đầu, tôi nhận ra dù đã quá muộn…nước mắt tôi có nhiều như mưa ngoài kia thì cũng chẳng bao giờ thay đổi được sự thật, cũng không thể níu giữ kỷ niệm trong quá khứ, tất cả sẽ không bao giờ trở lại… nếu có thể một lần nữa nói với người chồng cũ, tôi chỉ muốn nói với anh rằng: “Em thực sự đã hiểu trong mỗi con người chỉ có một người thôi…”
Tôi chưa bao giờ ân hận về quyết định ra đi, nhưng sự đổ vỡ đó quả thật làm tôi tuyệt vọng dù tôi đã chuẩn bị tinh thần cho mình.
Tôi sẽ yêu và sẽ lập gia đình nếu số phận mỉm cười… nhưng có lẽ nỗi đau này sẽ còn theo tôi mãi mãi …

Q hớt hải chạy vào phòng gọi tôi…. Chị ơi…đang khóc tức tưởi kia kìa…
Ai ? ai đang khóc …? Tôi ngạc nhiên hỏi Q…
Ông trời….Chị em mình lên căng tin uống café chia sẻ với ông ta đi chị … khổ ông ấy quá…
Cậu ấy làm tôi bật cười…


Rồi mọi chuyện sẽ qua....

Gửi lúc 12:52, 22/05/09
Công việc nhiều làm thời gian gần đây tôi thực sự cảm thấy mệt…
Q thuyết phục mọi người tham gia một chuyến du lịch xa theo cách của cậu ấy… lúc đầu tôi cũng thấy ngại, đã hai năm nay kể từ ngày ly hôn tôi không đi du lịch theo đúng nghĩ ngoài những chuyến công tác… Tôi không mấy ủng hộ kế hoạch này, nhưng Q có cách khuấy động phong chào rất thuyết phục… cậu ấy thổi hồn cho mọi người bằng một kế hoạch trẻ trung và hứa hẹn nhiều điều thú vị khi kêu gọi các thành viên tham gia chuyến đi chơi… và rồi chính sự hồ hởi của mọi người đã làm tôi đồng ý với kế hoạch của Q…
Danh sách địa điểm du lịch được chuyển lên bàn để tôi lựa chọn… Trước đây! tôi chỉ đến những nơi ấy với người chồng của mình, những lần đó, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình không hạnh phúc hay bất ổn trong lòng… kỷ niệm về những chuyến đi cũng chưa từng phai nhạt trong tôi….
Lần này, tôi đã chọn một địa điểm mà tôi chưa từng đặt chân đến…


Không tham gia nhiều vào việc chuẩn bị, phần vì phải dành thời gian sắp xếp mọi việc để cả công ty nghỉ làm đi chơi, phần vì tôi cũng đã lớn tuổi, không còn thấy mình sáng tạo như các bạn trẻ nữa … và rồi Q làm tôi thực sự ngạc nhiên trước tài tổ chức của cậu ấy…
Chúng tôi khởi hành vào một ngày Hà Nội mưa tầm tã, hơi thất vọng nhưng rồi vẫn quyết định lên đường bằng lời khích lệ của Q “Vui hay không là ở chúng ta chứ không phải là ở địa điểm hay do thời tiết”. Điều đặc biệt là mọi thứ đều do chúng tôi tự làm, không qua một công ty du lịch nào cả… Xe chạy càng xa Hà Nội mưa càng nhẹ dần, cả đoạn đường xa năm, sáu tiếng đồng hồ nhưng chúng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi vì đã cười quá nhiều ….
Khi đến nơi tôi thực sự ấn tượng bởi không khí nơi đây, với con đường trải nhựa uốn khúc giữa đồng lúa chín vàng, thơm nồng mùi biển… những dãy núi hùng vĩ trải dọc bên đường tạo một không gian choáng ngợp… cả đoàn đêu la lên vui sướng khi xe leo lên sườn núi làm chúng tôi nhìn được toàn cảnh bờ biển cát trắng trải dài, khu nghỉ dưỡng và cánh rừng thông bạt ngàn…
Tôi muốn giang tay đón nhận mọi thứ vào lòng….




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 18:26, 04/06/09
Tôi hay thức khuya, vi không muốn phiền mọi người nên tôi ở riêng một phòng…
Không hiểu sao không gian và phong cảnh nơi đây làm tôi có cảm giác chơi vơi khó tả… Con người ta đôi khi đối diện với mọi người thường tỏ vẻ bản lĩnh và năng động… họ vẫn cười vẫn nói đủ thứ trên đời .. nhưng thực ra điều đó chỉ để cố lấp đi những khoảng trống đáng sợ… khi chỉ còn lại một mình trong họ lại ngổn ngang bao nỗi băn khoăn trăn trở…
Lần đầu tiên đến đây nhưng thực lòng tôi phải công nhận, nơi đây thật đẹp… một mình tôi lang thang trên bãi biển vắng người, thả bộ dọc bờ biển để đôi chân của mình được lún nhẹ từng bước trên bãi cát trắng trải dài… mỗi bước tôi đi sóng biển đều xóa nhòa tất cả… hình ảnh đó làm tôi nghĩ về nỗ lực của mình khi nhìn lại quá khứ …giá như cuộc sống mỉm cười với tôi hơn, giá như gia đình tôi chưa bao giờ tan vỡ, giá như lúc này tôi đã có con cái bên mình… và giá như tôi đừng yêu người đến thế …..
Tôi hiểu một điều là không nên nhìn lại, vì quy luật muôn đời cũng như những bước chân tôi đã đi qua … tất cả sẽ mãi mãi chỉ là dĩ vãng … trong khi tôi vẫn phải tiếp tục bước đi…







Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 17:42, 05/06/09
Những ngày đi nghỉ Q nỗ lực làm cả đoàn vui vẻ, cậu ấy tổ chức trò chơi thi đấu giữa các đội, rồi đủ thứ khác…. Thực sự mọi người đã có những ngày xả hơi ý nghĩa… Không là thành viên của các đội, tôi chỉ được giao nhiệm vụ làm trọng tài, vậy mà tôi cũng không thể nhịn được cười với các trò chơi của cậu ấy… không những thế cuộc vui còn thu hút những khách du lịch khác nán lại xem và nhiệt tình cổ vũ chúng tôi…
Mọi chuyện bắt đầu từ đây….
Buổi chiều, một số người trong đoàn lên xe chạy vào thành phố cách đó không xa để thăm quan và mua sắm…Tôi ở lại khách sạn không đi, khi mọi người đi được một lúc thì tôi nhận được điện thoại của Q… hóa ra cậu ấy cũng không tham gia … cậu ấy rủ tôi đi dạo ngoài biển và tôi đã đồng ý…
Chúng tôi lang thang nói chuyện dọc cả bờ biển dài, không khí nơi đây thật tuyệt, một bên là núi cao với rừng thông bạt ngàn, một bên là biển cả mênh mông luôn ầm ào tiếng sóng… biển lúc này cũng vắng người, phần vì đây là khu du lịch khá mới, phần vì đang có giông nên biển động, bảo vệ khu nghỉ họ không cho khách ra tắm …
- Bỗng nhiên Q hỏi tôi: “Chị vẫn buồn chuyện cũ à?”
- Ừ có đôi chút…Tôi bị bất ngờ bởi câu hỏi lạc đề đó… và tự nhiên câu chuyện giữa hai chúng tôi rơi vào im lặng….
Cứ đi như vậy, mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình và không ai nói thêm lời nào…đến bãi đá rộng, chúng tôi ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn… tiếng sóng biển vỗ vào đá ì ầm tung bọt trắng xóa đầy cảm xúc…
- Q nói với tôi…Em thương chị lắm… em thực sự thấy thương chị…
- Tôi hơi bối rối trước những lời chia sẻ này.....chẳng biết nói gì với cậu ấy, chỉ biết giải thích rằng tôi không sao, mọi chuyện đã qua rồi …
- Em có thể đến với chị không ? Q nắm lấy tay tôi…xiết chặt.
Thực lòng tôi đã cảm nhận được chuyện này, nhưng tôi không muốn nghĩ tới… tôi qúy trọng Q và cậu ấy là người bạn duy nhất tôi chia sẻ tâm sự…. nên tôi sợ thời điểm mà Q sẽ thổ lộ tình cảm với mình… vì như vậy tôi sẽ mất đi người bạn quý giá trong khi đó để đến với cậu ấy như một người yêu thì quả thật không phải là điều dễ dàng….
Tôi cố gắng giữ bình tình, kéo tay mình ra khỏi tay Q…. Tôi nói với cậu ấy: “Em có biết mình đang nói gì không? Hi vọng em sẽ quên chuyện này vì nếu không như thế em đã lấy đi của chị người bạn cuối cùng…. Ta về thôi…”
Tôi thấy Q im lặng đi bên tôi cả đoạn đường về, ít khi tôi thấy cậu ấy trầm ngâm như thế….







Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:20, 08/06/09
Q nhắn tin cho tôi: “Em sẽ chờ chị”
Tôi thấy buồn đến nao lòng ….. Nhưng lúc này tôi phải giấu đi cảm giác đó vì tôi không chỉ có một mình mà bên tôi còn nhiều đồng nghiệp khác nữa…
Tối đó, nhà hàng chuẩn bị cho chúng tôi một phòng để tổ chức party và vui chơi, ca hát…chúng tôi vẫn cùng nhau chuẩn bị cho bữa tiệc, vẫn trò chuyện và cười đùa cùng mọi người như chưa hề có chuyện gì xảy ra….
Q vẫn là đạo diễn chính, cậu ấy làm mọi người được cười vui vẻ nhưng rồi cũng làm mọi người phải trầm lặng bởi những bài hát buồn….
Tôi đã lặng đi khi nghe Q hát “Buồn ơi, Chào mi…” Những lời cậu ấy đã hát làm cảm giác trong tôi nghẹn ngào đến khó thở….
Tôi không uống được nhiều bia rượu, nhưng không hiểu sao tôi cứ nâng ly lên và không có lý trí nào ngăn lại được… thực sự muốn uống để nhờ nó thay đổi được cảm giác trong lòng…. Tôi không thấy mình say hay thiếu tỉnh táo, nhưng cái thứ men cay ấy nó làm cảm xúc trong tôi như muốn trào ra….và muốn khóc…. Tôi thấy mình không nên tham dự cuộc vui nữa vì nếu còn ngồi lại không khéo tôi sẽ làm hỏng nó… tôi cáo mệt và từ biệt mọi người … vừa ra đến cổng thì cũng là lúc Q đuổi kịp… cậu ấy muốn đưa tôi về vì từ nhà hàng về phòng tôi cũng phải đi một đoạn đường… nhưng tôi không đồng ý, tôi bảo cậu ấy: “Em là chủ trò, chị đã về rồi mà em cũng đi nốt thì mọi người sẽ về phong ngủ sớm đấy… chị không sao …”
Cả đoạn đường về tôi thấy mình cô đơn quá, nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi, tôi phải nhanh bước về phòng để không ai nhìn thấy cảnh đó…cứ như vậy cảm xúc làm tôi không thể cầm lòng, trong cơn xúc động không hiểu sao tôi đã gọi điện cho người chồng cũ của mình, sau này khi nghĩ lại tôi mới thấy giả sử lúc đó người nhấc điện thoại không phải là anh mà là người vợ mới thì tôi sẽ bẽ bàng đến nhường nào…
Tôi bấm số điện thoại và cứ như thế khóc lặng đi… tôi không nghe được người chồng cũ nói gì từ đầu dây bên kia… chỉ còn nhớ tôi đã nói với anh “Em yêu người khác anh nhé..”







Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 11:11, 09/06/09
Buồn Ơi ! Chào Mi
Ca sĩ: Minh Quân.


Nghe bài hát:
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Buon-Oi-Chao-Mi-Minh-Quan.IWZD9C86.html


Buồn ơi ta xin chào mi
Khi người yêu ta đã bỏ ta đi
Buồn ơi ta xin chào mi
Khi tình yêu chấp cánh bay đi


Buồn ơi ta đang lẻ loi
Buồn hỡi ta đang đơn côi
Buồn ơi hãy đến với ta
Để quên chuyện tình xót xa


Nếu trên đường tình ta lẻ loi một mình
Thì trên đường đời ta có mi buồn ơi! ...
Buồn ơi thế nhân là thế
Sao người yêu vẫn mãi say mê


Buồn ơi yêu đương là thế
Sao tình ta mãi mãi đam mê
Người yêu cho ta niềm đau
Buồn hỡi cho ta quên mau
Buồn ơi hãy đến với ta
Để quên chuyện tình xót xa...




http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Buon-Oi-Chao-Mi-Minh-Quan.IWZD9C86.html


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 11:18, 09/06/09












Sau khi gọi điện cho anh, tôi đã tắt máy điện thoại…
Ngày hôm sau khi bình tĩnh lại, tôi hiểu ra rằng do quá xúc động tôi không ý thức được việc mình làm và tôi đã mắc phải sai lầm ghê gớm… Dù cho người chồng cũ không còn tình cảm gì với tôi chăng nữa thì việc tôi gọi điện cho anh trong tình trạng đó chắc chắn cũng sẽ làm anh phải nghĩ ngợi. Đặt địa vị mình vào anh, tôi cũng sẽ không tránh khỏi dằn vặt và lo lắng cho đối phương của mình…
Tôi phải dành cả buổi sáng hôm sau để nghĩ xem nên làm thế nào…10h sáng tôi mới mở máy điện thoại, dịch vụ cuộc gọi nhỡ đã báo rất nhiều số điện thoại gọi đến cho tôi trong thời gian tôi không bật máy, số của Ba, Mẹ, số của T - người chồng cũ, số của V - vợ mới của anh và số những người bạn thân của tôi và T…
Rồi hàng loạt tin nhắn được gửi đến trong đó có tin của anh. Người chồng cũ đã nhắn: “Xin lỗi em…Em đang ở đâu? Hãy nói cho anh biết, Xin em …”
Tôi cảm thấy hành động của mình hôm qua đã làm sự việc thực sự nghiêm trọng…
Tôi gọi điện về cho Mẹ - Mẹ tôi hớt hải hỏi han: “Con làm gì mà để thằng T nó tìm khắp nơi thế.. lại tắt máy đi làm mẹ không liên lạc được…mày làm mẹ lo quá…”
Tôi an ủi mẹ rằng tôi không sao, mọi việc vẫn tốt đẹp và tôi sắp về với Bà…. Dù không biết rõ có chuyện gì xảy ra nhưng tôi cũng đã làm mẹ yêu tâm phần nào khi mẹ nghe thấy lời tôi… Mẹ bảo: “Con đừng nghĩ ngợi nhiều con nhé, buồn thì về với mẹ con ạ….”

Tôi gọi điện cho vài người bạn … gần như tất cả đều chung một câu “ T tìm cậu khắp nơi?..Có chuyện gì không?...” vài lời giải thích qua loa và rồi tôi cũng làm bạn bè mình yên lòng…

Người tiếp theo tôi gọi điện là V – Người vợ mới của anh…
Chuông vừa kêu tôi đã thấy V bắt máy:
Chị ạ !
Uh` chị đây! Hôm qua gọi chị à?
Vâng ! Hôm qua chị làm em lo quá…
…………..
Chị ơi ! thực ra em không có tư cách để an ủi chị, cùng là phụ nữ nên em hiểu em đã làm khổ chị thế nào…em không dám xin chị tha thứ, kiếp này em nợ chị rồi, nhưng em không có cách nào bù đắp được, em cũng khổ tâm lắm…
………….
V đã khóc trong điện thoại .. qua câu chuyện tôi hiểu ra rằng vợ chồng cô ấy đã tìm tôi, anh ta đã khóc và to tiếng với vợ sau cú điện thoại của tôi đêm hôm trước…
Tôi cũng đã thành thật… rằng tôi có chót uống hơi nhiều, cảm xúc bột phát nhất thời…và chuyện đó sẽ không bao giờ lặp lại…
V xin lỗi, xin lỗi …và khóc…

Người cuối cùng tôi gọi điện là T – Người chồng cũ…Tôi đã nói với anh rằng tôi khỏe, tôi không làm sao cả, mọi chuyện là do liên hoan công ty vui quá nên tôi có uống chút ít… tôi đã có bạn trai..và muốn chia sẻ niềm vui đó với anh.. chỉ có điều hơi men làm tôi xúc động nên đã làm anh hiểu lầm…

Anh nói mong tôi hạnh phúc…



Rồi mọi chuyện sẽ qua....

Gửi lúc 11:18, 13/06/09
Buông máy điện thoại xuống, tôi thấy mình thật thảm hại… tôi phải dựng lên một câu chuyện không có thật để chống chế với người chồng cũ, trong khi tôi không có một hạnh phúc nào bên mình…Mọi việc tôi đã giải quyết ổn thỏa sau cú điện thoại sai lầm. Có thể, nó làm nhũng người quanh tôi thỏa mãn, nhưng với tôi nó lại là một nỗi đau vô tận đang dày vò…
Chỉ còn một ngày nữa là chuyến du lịch kết thúc …Hôm đó, theo lịch trình chúng tôi có buổi giã ngoại quanh khu nghỉ bằng xe đạp đôi… Q đón tôi tại cửa phòng, cậu ấy vẫn vồn vã và tự nhiên như trước, tôi không muốn có gì khác nên cũng vui vẻ đi cùng xe với cậu ấy. Thực ra việc tôi đi cùng với Q không có gì đáng ngạc nhiên với mọi người, vì khi ở Hà Nội chúng tôi cũng hay đi cùng nhau, hơn nữa đi nghỉ mọi người đều đi cùng người thân chỉ có tôi và Q là đơn độc…
Không hiểu sao Q lại vớ phải một chiếc xe đạp phanh không ăn, tôi cũng hơi lo lắng nhưng nghĩ xe đạp thì có gì đáng ngại vả lại Q cũng đã khẳng định là : “Chị yên tâm, để em !”
Thế rồi không ngờ đó lại là một cuộc chơi khá mạo hiểm, đi bình thường thì không sao nhưng lúc xuống dốc thì thật kinh khủng, xe chúng tôi lao vù vù không làm sao dừng lại được. Những con đường nơi đây được xẻ từ núi vì thế một bên đường là vách núi còn một bên là vực…. tôi sợ rúm lại hét toáng lên làm mọi người vừa lo vừa buồn cười… Q xem ra rất căng thẳng, tay ghì chặt ghi đông luôn miệng “Bình tĩnh, bám chặt vào” xe cứ thế lao ầm ầm trên con đường nhựa, không ngờ tốc độ của xe đạp khi xuống dốc cũng nhanh đến vậy… may thay, có một đoạn đường tiếp giáp với vạt cỏ. Q lao xe vào đó để tốc độ giảm bớt .. rồi xe đổ, chúng tôi ngã nhào ra và cả đoàn lại được một trận cười nghiêng ngả….
Sau bữa tối cuối cùng trước ngày về Hà Nội tôi thấy Q có vẻ bồn chồn như có gì muốn nói…
Thực ra tôi chưa có lúc nào để nghĩ một cách nghiêm túc về mối quan hệ này sau khi cậu ấy bày tỏ tình cảm… nhưng tôi hiểu rõ một điều, tôi đến với Q như một người yêu là điều rất khó…
Q là một thanh niên trẻ trung, thông minh và năng động, hình thức cũng không đến nỗi nào và tôi biết, không thiếu con gái thích cậu ta… Q chưa lập gia đình, trong khi tôi là người phụ nữ đã một lần đổ vỡ, lại hơn Q hai tuổi … giả sử có nhận lời yêu, tôi cũng thấy thiệt thòi cho Q… Còn gia đình, bạn bè Q nữa.. họ làm sao chấp nhận một người phụ nữ như tôi được…Và sẽ có vô vàn những câu chuyện được thêu dệt sau sự việc này, những người độc địa sẽ nói đây là vụ giăng bẫy tình, vụ lừa tình ngoạn mục, tôi đã đưa một thanh niên trẻ vào bẫy…
Dù có đến được với nhau liệu sau này cậu ấy có hiểu cho nỗi khổ của tôi? sau này có dằn vặt tôi vì quá khứ đã qua? Không cân bằng về tuổi tác rồi nhiều thứ khác nữa có làm cậu ấy chung thủy chọn vẹn? Hay người đàn ông này lại là nhân tố chất thêm những nỗi buồn lên tôi ???
Giá như có một người cùng cảnh ngộ, tôi nghĩ người ấy sẽ hiểu tôi hơn.
Q ngỏ ý muốn nói chuyện về tình cảm của hai người. Tôi hẹn cậu ấy về Hà Nội ….



Rồi mọi chuyện sẽ qua....

Gửi lúc 11:19, 16/06/09
Cả đoạn đường về tôi nghĩ đến cuộc đời mình, nghĩ về các tình huống giả sử và nghĩ về Q - người bạn đồng nghiệp…. Tôi có tình cảm gì đặc biệt với cậu ấy không? Có lẽ là có… tình cảm đó không rõ ràng như một tình yêu trai gái cháy bỏng, mà nó là thứ tình cảm ngấm dần, nó tồn tại trong tôi lúc nào không biết… khi Q đề cập đến chuyện tình cảm, tôi mới bừng tỉnh và xem lại mình… Nhưng các tình huống giả sử diễn ra trong tâm trí tôi, không có tình huống nào ủng hộ tôi đến với Q… lén nhìn cậu ấy… Q đang suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ xe… cậu ấy nghĩ gì tôi không rõ, nhưng gương mặt đó quả thật là đã quen thuộc và gần gũi … Tôi chưa biết mình sẽ nói gì như đã hẹn với Q khi về đến Hà Nội, có lẽ đó sẽ là những lời của lý trí… cuộc đời thật buồn khi cứ phải căng mình lên để sống như thế này…
Ngày hôm sau chúng tôi đến công ty, dư âm của chuyến đi còn in đậm trong từng người, chuyến đi rất vui, an toàn và đã thành công tốt đẹp, ai cũng hiểu Q là nhân tố chính làm nên điều đó và chúng tôi đã thống nhất Q sẽ lên tiếp kế hoạch cho một chuyến đi chơi nữa vào đầu tháng 8 tới….
Đến trưa hôm đó, tôi chủ động hẹn Q ra ngoài … tôi đã suy nghĩ rất nhiều xem nên nói gì với cậu ấy, sau khi bày tỏ tình cảm với tôi, Q và tôi vẫn thân thiện và tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy, vì thế cái mà tôi lo lắng nhất sau buổi nói chuyện này là điều đó sẽ mất đi…. Tôi đã chân thành bày tỏ với Q những suy nghĩ của mình, tôi muốn cậu ấy nhìn lại mọi việc, cần chín chắn hơn, người lớn hơn.. đừng để vì chuyện này ảnh hưởng đến công việc và tình bạn của hai người …tôi cũng đã nhắc Q, cậu ấy còn trẻ, còn nhiều người hoàn hảo hơn, tốt đẹp hơn đang chờ đợi… ngoài ra cũng phải nghĩ cho gia đình nữa, đừng gây sốc cho mọi người làm gì… Q để tôi nói mà không một lần ngắt lời, cậu ấy chỉ hút thuốc và tỏ ra nghĩ ngợi chứ không có phản ứng gì…
Cuối cùng Q đã nói với tôi:
- Em hỏi chị một câu thôi: “Chị có quý mến em không?”
Tôi trả lời là “có”
- Thế là đủ rồi, còn lại em sẽ đợi… chị sợ nhiều thứ quá, chị hãy sống cho mình…. Nếu được và có cơ hội em sẽ chứng minh cho chị thấy những lo lắng đó là viển vông …
- Em chỉ mong chị nhớ một điều là Em yêu chị….




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:08, 25/06/09
Tiếp xúc với Q lâu nay tôi biết cậu ấy là người quyết đoán, mạnh mẽ .. nhưng cá tính đó lại làm tôi thất vọng trong lúc này… vì tôi không thể thuyết phục Q đừng để chuyện này xảy ra, trong khi đó tôi lại là mẫu người không dám nổi loạn… hai tính cách này cộng lại thật khó tránh khỏi kết cục phải xa nhau…


- Chị muốn em đừng cố gắng nữa vì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra …hãy để mọi chuyện bình thường như trước… Em cũng hiểu chị phần nào rồi…


- Vì em hiểu chị em mới nói những lời này, em đã nhìn thấy hình ảnh của em trong chị, dù chị có công nhận hay không ? Em chỉ muốn giúp chị sống thật với chính mình, đừng gò ép nữa, chị cảm thấy mình muốn gì chị cứ làm đi đừng sợ gì cả….Thời gian qua em thấy chị quá mệt rồi… nếu chị cứ sống lý trí như thế, chị sẽ chẳng thay đổi được gì… chị hãy nghĩ về những lời chia sẻ này, hãy nghĩ cho mình nhiều hơn…




Tôi cảnh báo Q rằng nếu cứ cố chấp như vậy cậu ta chỉ làm cho mối quan hệ này xấu đi mà thôi…


- Em chưa bao giờ phản đối các quyết định của chị trong công việc, vì em biết những quyết định đó đều được xây dựng trên ý kiến của tập thể và lối suy nghĩ chín chắn của chị…Nhưng trong chuyện này, em sẽ chỉ nghe chính mình vì đó là tình cảm và mong muốn của em… Lúc này chị đang từ chối em … nhưng em sẽ chờ…


- Em đã phá hỏng những thứ tốt đẹp giữa hai chúng ta… chị thực sự tiếc vì điều đó…


Đứng dạy bỏ đi một cách cương quyết, nhưng trong lòng tôi mọi thứ thật nặng nề, ngổn ngang… tôi để Q ngồi lại một mình … chưa bao giờ chúng tôi nói chuyện theo cách đó và tôi có thái độ như vậy …tôi cũng chưa lần nào phải khóc vì mối quan hệ này… nhưng lần này thì khác… ra khỏi nhà hàng tôi đã khóc thầm vì thực sự cảm thấy mọi chuyện thật tối tăm …
Đầu giờ chiều chúng tôi trở lại với công việc, tôi không còn giữ được thái độ thân mật vui vẻ với Q nữa, hoàn toàn chỉ còn mang tính chất công việc… Q gõ cửa vào phòng làm việc của tôi…trước đây tôi thường mở cửa phòng để mọi người ra vào thoải mái bàn công việc và tếu táo cười đùa… nhưng hôm nay tôi đã đóng cửa phòng lại vì tôi chỉ muốn ngồi một mình và thực sự không muốn Q nhìn thấy tôi phải nghĩ ngời đăm chiêu thế này... cậu ấy bước vào phòng đưa cho tôi một số giấy tờ, tôi không nhìn lên mà cứ cặm cụi làm việc của mình, tôi chỉ nói với cậu ấy là để đó giúp tôi … thái độ xa lạ đó làm Q không có gì để nói thêm, cậu ấy lặng lẽ dời khỏi phòng và cả chiều hôm đó tôi không còn thấy Q gõ cửa phòng tôi lần nào…. có lẽ tôi đã làm cậu ấy thất vọng … Tôi nhận thấy chính mình cũng buồn phiền vì việc này…
Nhưng tôi biết phải làm gì bây giờ…. ???




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 12:03, 29/06/09
Tôi cảm giác không còn ai bên mình… dường như những người tôi yêu quý đều dần dần rời xa tôi … tôi sẽ nhớ về Q nhiều lắm… điều đó sẽ đến nhanh thôi vì lâu nay cậu ấy là một người bạn tinh thần… tôi đã chia sẻ với Q niềm vui, nỗi buồn, cảm xúc và những rung động… thậm chí ngay cả khi nỗi đau của quá khứ dằn vặt thì trò chuyện với Q cũng giúp tôi nguôi ngoa phần nào...có lẽ Q đã quá hiểu, để rồi cậu ấy nói ra những lời mà bản thân tôi luôn né tránh…
Ngày hôm sau ! …Thường thì cứ đến giờ ăn trưa Q lại chờ tôi cùng lên căng tin… nhưng sau sự việc vừa rồi không hiểu sao tôi lại thấy ngại và thật khó khăn…. Tôi đành hẹn đối tác dùng cơm trưa bàn bạc công việc để tự dối mình… Cố tình ra khỏi phòng muộn hơn bình thường để chờ mọi người lên căng tin hết … nhưng khi tôi bước ra thì vẫn thấy Q ngồi một mình ở bàn làm việc của cậu ấy.. tôi thực sự giật mình và thấy xót xa trong lòng ghê gớm… nhưng tôi vẫn lặng lẽ xách túi ra đi mà không nói một lời … không biết sau lưng tôi cảm giác của Q thế nào…mọi thứ làm tâm trí tôi dối bời, đông cứng…tôi biết mình đã cư xử như một đứa trẻ mang bản năng ấu trĩ… nhưng tôi ngu si mà không biết làm thế nào để tốt hơn …


Sau một bữa ăn trưa không đem lại nhiều ý nghĩa cho công việc, tôi lang thang trên những con phố nhỏ của Hà Nội và nghĩ về mọi chuyện….Từ nơi gặp gỡ đối tác ra đến Hồ Hoàn Kiếm chỉ mất vài phút đi bộ, cũng đã khá lâu rồi tôi không đến nơi này, trước đây tôi nghĩ, nếu ngồi một mình ở ghế đá bên hồ chắc là sến và kỳ lắm… nhưng đi mãi rồi cũng đến lúc phải mỏi chân, tôi đành tìm cho mình một chiếc ghế để ngồi lại… tôi nghĩ đến những sự việc đang diễn ra quanh mình… quả thật tôi đã quá mỏi mệt rồi, tôi cũng muốn tìm cho mình một chiếc ghế dưới bóng cây rợp mát, yên bình để ngồi nghỉ… tôi làm sao đi mãi được khi sức người có hạn mà con đường phía trước thì mờ mịt…những người xa lạ kia nhìn tôi kỳ cục khi thấy người phụ nữ ngồi một mình …. nhưng liệu họ có ý nghĩa gì với cuộc đời tôi… ? thật là ngớ ngẩn nếu chỉ vì ngại những ánh mắt đó, tôi cứ phải cắm cúi bước đi, không dám dừng lại và bỏ qua những nơi nghỉ chân êm đềm…. Hình ảnh đó làm tôi nghĩ về những lời Q đã nói….
Từ bé đến lớn tôi thực sự đã lo sợ quá nhiều thứ để rồi không dám giành giật cái gì cho mình… Tôi còn nhớ, sau khi chia tay người chồng cũ, tôi trở về nhà sống với ba mẹ… vô tình một lần, mẹ vào phòng và bắt gặp tôi đang nằm khóc một mình… tôi không kịp giấu mẹ và đành phải để bà an ủi… đêm đó, tôi đã khóc trong lòng mẹ rất nhiều… bà bảo tôi : «Còn sẽ còn buồn lâu lắm, mẹ chăm con từ bé mẹ biết… » Rồi bà kể tôi nghe ngày tôi mới 3 - 4 tuổi gì đó, tôi được bạn mẹ đi nước ngoài về cho một con búp bê, ngày xưa ai cũng nghèo nên có món đồ chơi đó là thích lắm, tôi thường mang nó bên mình ngay cả khi đi ngủ… thế rồi một hôm, bà thấy tôi cứ lặng lẽ ngồi một góc khóc hoài, bà dỗ dành thế nào cũng không nín, hỏi tại sao thì không trả lời…. mãi sau bà mới phát hiện ra búp bê không còn bên tôi nữa …. Bà chạy sang hàng xóm tìm quanh … hóa ra tôi bị mấy chị lớn hơn giành mất….Bà bảo tôi : « Từ bé con đã thế rồi, mẹ sợ con sẽ khổ… con phải biết giành lại những thứ của mình con ạ… »
Câu chuyện ngày hôm đó của bà làm tôi cứng rắn hơn và cũng là động lực để tôi xin mẹ ra sống tự lập, tôi không muốn bà thấy tôi phải buồn phiền nhiều như thế nữa….


Trong câu chuyện với Q, thực sự tôi đã không dám thả mình ra cho cảm xúc… tôi biết, tôi đã có tình cảm với cậu ấy rồi… đó có phải là yêu không thì tôi chưa dám chắc, nhưng mới chỉ có vài ngày sóng gió mà tôi đã nghĩ về cậu ấy quá nhiều, vóc dáng Q liêu xiêu đứng hút thuốc ngoài hành lang văn phòng mà tôi bắt gặp thực sự làm tôi trạnh lòng….
Nhưng tôi cũng không thể cho phép mình đến với cậu ấy… một người con trai chưa vợ đến với một người phụ nữ hơn tuổi và đã li dị chồng …
Làm sao họ có thể chấp nhận tôi cơ chứ… ???




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:10, 30/06/09






Chủ nhật …..

Cả một ngày Hà Nội mưa rưng rưng …. Tôi lanh quanh trong nhà không đi đâu được vì trời cứ mưa hoài … Bình thường thì Chủ nhật ngoại trừ những hôm bận bịu còn không tôi thường về nhà Ba mẹ … cả tuần vừa qua thực sự là một tuần buồn… tôi cố gắng làm mình tất bật với công việc để không nghĩ về tình cảm, không nghĩ đến Q… nhưng hôm nay thì chỉ có một mình, tôi không tránh khỏi những suy nghĩ mung lung, lẫn lộn … Qua cửa kính của căn phòng, tôi thấy những hạt mưa cứ đuổi theo nhau không ngừng rơi xuống …. Không phải là trận mưa xối xả chỉ là rả rích âm thầm…nhưng nó đủ làm cảm giác trong lòng con người ta trùng xuống…

Đêm qua, tôi không sao ngủ được cứ nằm băn khoăn nghĩ ngợi, trong tâm trí chẳng thể nào yên, tôi đành ngồi vào máy tính, định bụng là làm việc để qua đi cái cảm giác buồn phiền… nhưng tôi không làm sao tập trung được…. tôi định viết vài dòng tâm sự nhưng cũng không nói nên lời… đành mở những trang web tin tức ra xem cho hết đêm dài … Dừng lại ở loạt bài viết về sự kiện đạo diễn Huỳnh Phúc Điền qua đời … khi xem cảnh anh em nghệ sĩ và bè bạn của anh tổ chức một đêm tiễn biệt xúc động và đầy tình thân ái, cùng những hình ảnh lặng lẽ muộn phiền của người vợ trẻ và đôi mắt thơ ngây của các con anh… tôi xúc động không thể cầm lòng… Cuộc đời quả thật cay đắng quá … số phận đã bắt anh phải trải qua những nỗi đau tột cùng về thể xác và tâm hồn… tôi chưa một lần biết anh ngoài đời nhưng thực sự cũng thấy xót xa cho người nghệ sĩ tài hoa bạc mệnh…. Thôi thì dù sao anh cũng đi xa rồi… tôi tin anh đã yên lòng phần nào trước tình cảm của người thân…
Bạn bè và gia đình đã tiễn anh bằng bài hát « Tôi ơi ...đừng tuyệt vọng » của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn… anh làm tôi hiểu ra rằng cuộc đời ngắn ngủi lắm, điều quan trọng là đừng bao giờ tuyệt vọng dù ở trong hoàn cảnh nào… tôi cầu mong anh ra đi thanh thản….


Tôi Ơi Đừng Tuyệt Vọng
Nhạc sĩ: Trịnh Công Sơn
Trình bày: Ca sĩ Quang Dũng

Nghe bài hát :
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Toi-Oi-Dung-Tuyet-Vong-Quang-Dung.IW6IFWOA.html

Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Lá mùa thu rơi rụng giữa mùa đông
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em là tôi và tôi cũng là em.

Con diều bay mà linh hồn lạnh lẽo
Con diều rơi cho vực thẳm buồn thêm

Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế
Tôi là ai, là ai, là ai?
Mà yêu quá đời này.
***
Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng
Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng
Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng
Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh

Có đường xa và nắng chiều quạnh quẽ
Có hồn ai đang nhè nhẹ sầu đêm.

Nghe bài hát :
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Toi-Oi-Dung-Tuyet-Vong-Quang-Dung.IW6IFWOA.html


Gửi lúc 18:29, 05/07/09


Tôi biết Q đang nỗ lực để mối quan hệ của chúng tôi không ngày một xấu đi, còn tôi lại cố tìm đủ lý do để hai người không có dịp gần gũi như trước, tôi hiểu cậu ấy sẽ buồn, nhưng có lẽ đó là cách tốt nhất cho cả hai người…
Tình cảm Q dành cho tôi mới chỉ là thứ tình cảm ban đầu … nó có thể mạnh mẽ, trong trẻo và nhiệt huyết, nhưng nó không được suy xét đến thực tế cuộc sống, đến những mối quan hệ của Q, cũng như suy xét đến hệ lụy tiềm ẩn sau này…. Nếu xa nhau, tình cảm nhiệt huyết kia sẽ nguội dần theo thời gian….đó chính là cơ hội để Q nhìn lại tất cả và lúc đó, tôi hi vọng cậu ấy sẽ hiểu tại sao tôi lại cư xử như thế….


Về phần tôi ! Tôi đã từng có một tình yêu lớn trong đời, đã trải qua mối tình đầu cháy bỏng, trong sáng, tôi yêu mối tình ấy bằng tất cả tấm lòng và tâm trí của tôi, tưởng rằng sẽ không thể yêu ai hơn thế, tưởng rằng sẽ không thể tồn tại nếu mối tình ấy ra đi…. Thế rồi, chính vì yêu quá nên khi đổ vỡ nó đã làm cho tôi phải cay đắng tột cùng… nhưng rồi tôi vẫn phải chấp nhận, vẫn phải tồn tại và tự giúp mình vượt qua… Đôi khi tôi tự hỏi, trong chuyện tình cảm, với tôi có nỗi đau nào hơn thế nữa không? Sao tôi cứ phải lo sợ nhiều đến thế, khi mà những gì đau đớn nhất tôi đều đã trải qua rồi? Tôi có cảm giác rằng, sau khi chia tay với tình yêu của mình, tôi hụt hẫng, sợ sệt và thận trọng… nó hằn sâu trong tôi đến mức tôi không còn dám thả mình ra cho cảm xúc rung động… tôi luôn lo lắng nỗi đau ấy sẽ lại một lần nữa tái diễn trong đời…
Mấy ngày hôm nay thật là buồn… tôi nghĩ về Q nhiều lắm… thực tâm tôi biết lúc này Q rất quan trọng với mình… Cảm giác nhớ nhung quặn thắt trong tôi và hình ảnh cậu ấy luôn hiện hữu … tất cả, làm tôi nhận ra rằng tôi đã yêu cậu ấy mất rồi… Tình cảm lại một lần nữa làm tôi lạc lõng… đã 3 năm trôi qua, tôi không thể ngờ rằng tôi lại có thể bắt đầu yêu được lần nữa …. vẫn với một tâm hồn như thế, vẫn với một cảm giác nao nao trong lòng đến nghẹn ngào…tất cả hiện rõ như ngày đầu tôi mới biết yêu …. Nhưng Q xa xôi lắm... đôi bàn tay nhỏ bé này làm sao tôi với tới được… tôi không còn gì dành cho cậu ấy ngoài tình cảm và một quá khứ muộn phiền… trong khi cậu ấy sẽ có tất cả và tương lai luôn rộng mở phía trước ….


Tôi thực sự buồn cho mình… tôi không thể đến với Q trong khi tôi lại đã yêu anh… điều đó làm tôi lo lắng vì tôi rất hiểu mình… khi đã yêu, tôi bị lệ thuộc và bị tình cảm chi phối ghê gớm…. vì thế tôi lại phải tỏ ra sống lý trí, lại phải giấu diếm cảm xúc và chứng tỏ mình mạnh mẽ đến lạnh lùng…. Trong khi đó tâm trí tôi rối bời… tôi khao khát được dừng lại và dựa vào vai anh…


Trong công việc, tôi và Q rất hiểu nhau… lúc này mọi việc vẫn diễn ra bình thường, các đầu việc chạy đúng tiến độ và mọi khó khăn vẫn được họp bàn hàng ngày để tìm cách tháo gỡ… chúng tôi vẫn đối mặt với nhau, vẫn tranh luận, đề xuất… chỉ có điều, tình cảm trong lòng mỗi người thì chới với và cô độc… nếu cứ tiếp tục như thế này tôi sợ rằng cả hai người sẽ cùng khổ sở…
Hiện nay công việc phía TP HCM cũng nhiều, nhưng tôi biết là mọi chuyện vẫn ổn và vẫn có thể kiểm soát được….tuy nhiên tôi đã làm cho mọi người hiểu rằng các đầu việc tại TP HCM đang cần hỗ trợ ….
Tôi họp phòng Dự Án, nâng cao quản điểm làm mọi việc trầm trọng hơn thực tế… và tôi quyết định trước cả phòng rằng : Q sẽ vào hỗ trợ phía Nam… công việc hỗ trợ là công việc đi mà không biết chính xác ngày trở lại… Tôi biết, cá nhân Q thừa hiểu tôi làm thế không vì công việc…cậu ấy nắm chắc tiến độ mọi việc cũng chẳng khác gì tôi….nên cậu ấy biết rằng công tác chỉ là cái cớ…. trong cuộc họp này chỉ có hai người chúng tôi thầm hiểu nguyên nhân thực sự là gì…. mọi người nhìn nhau ngỡ ngàng, tôi chưa bàn bạc với ai và hỏi xem người được giao nhiệm vụ có khó khăn gì không? It khi tôi làm việc như thế….
Tôi nhìn về phía Q, cậu ấy không có phản ứng như mọi người, nhưng cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, nghị lực và đượm buồn… ánh mắt ấy làm tôi không chịu nổi, tôi vội vàng quay đi, luống cuống cầm tập tài liệu lên đọc mà trong lòng thấy trống trải vô cùng …..
Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 16:36 ngày 11/07/2009
Gửi lúc 12:48, 11/07/09



Buổi họp kết thúc, Q lặng lẽ dời khỏi căn phòng… tôi nhìn cậu ấy khuất sau cánh cửa mà trong lòng thấy xót xa, tan nát…Tôi đã làm gì thế này ? Tôi xua đuổi Q xa tôi có phải là để chúng tôi đừng nghĩ về nhau nữa ???
Tình cảm của tôi đã dành cho Q quá nhiều mất rồi, tôi sợ rằng cứ gần nhau như thế, không thể kìm nén nổi tôi sẽ chạy đến bên Q…Tôi để cậu ấy đi, tôi biết, mình rất ích kỷ, tàn nhẫn… ngoài chuyện Q có tình cảm với tôi ra, Q còn có gia đình, bè bạn…Q sẽ phải xa họ, sẽ phải lang thang một thân một mình trong Nam…thôi thì cậu ấy mạnh mẽ, bản lĩnh.. coi như tôi nhờ cậu ấy đi là để giúp tôi cân bằng lại, giúp tôi qua được cơn bão lòng và đó cũng là cơ hội cho Q nhìn lại tình cảm dành cho tôi thực sự là gì ? biết đâu cảm xúc lúc này chỉ là nông nổi thoáng qua ? nhưng dù sao với quyết định này, tôi cũng đã làm cậu ấy buồn khổ, tôi muốn nói lời xin lỗi thật nhiều…
Q chấp nhận đi mà không có một lời hay hành động gì phản ứng …chỉ có mấy ngày bàn giao trước khi lên đường.... qua thái độ, tôi biết cậu ấy muốn gặp riêng để nói với tôi đôi lời, nhưng tôi thực sự không dám đối mặt, tôi sợ mình rung động và cảm xúc sẽ vỡ oà trong những giọt nước mắt… Tôi phải làm mình bận rộn với những cuộc gặp gỡ trong công việc và không dám cho mình cơ hội nào…
Trước hôm đi, Q đã gọi cho tôi rất nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng báo đang bận họp… làm cậu ấy chẳng nói được gì…
Tối đó, tôi loanh quanh trong căn nhà của mình, đi ra, đi vào lòng dạ bồn chồn không yên… thực trong tâm tôi cũng muốn gặp Q một lần trước khi cậu ấy đi để có thế nói vài lời, nhưng tôi lại sợ phải đối mặt với tình cảm của mình… tôi chẳng biết nên làm thế nào ? tôi thấy mình mâu thuẫn quá…
Thế rồi Q đến nhà tôi mà không một lời hẹn trước…tôi chột dạ khi nghe tiếng chuông cửa và không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy Q… «Em đến để chào chị… » Q nói…
Tôi mời cậu ấy vào nhà… pha cho Q một tách trà nóng …tôi giải thích rằng mấy hôm nay bận quá nên chẳng lúc nào gặp nhau được…tôi hỏi Q đã chuẩn bị hành lý xong chưa ? ngày mai bay mấy giờ ? Công việc thế nào ?…. Những câu hỏi vô nghĩa cứ thế tuôn ra, cuộc nói chuyện như là một tờ giấy trắng nhạt nhòa… Q nhìn tôi với ảnh mắt long lảnh tiềm ẩn nhiều tâm sự, tôi lại phải tránh ánh mắt ấy, cúi đầu giấu đi vẻ mặt căng thẳng và môi đang mím chặt…. Q không nói gì nhiều, không hỏi tại sao tôi để cậu ấy vào Nam…. Không nói chuyện yêu đương của hai người cũng như những lời khiến tôi phải khó xử… cậu ấy muốn làm cho tôi cười và muốn tôi hứa rằng phải tự chăm sóc mình, phải vui vẻ sống và không buồn phiền….
Q từ biệt tôi ra về, cậu ấy vừa đi khỏi…. tôi vùi đầu vào gối nước mắt tuôn trào những giọt lệ nhức nhối, đau đớn…Tôi cảm tưởng như đó là một cuộc chia ly… thực sự sẽ xa nhau mãi mãi…
Cả đêm đó tôi chằn chọc không ngủ được, cứ nghĩ đến những lời Q nói, nghĩ đến ngày mai cậu ấy sẽ một mình đi xa, lòng tôi thấy nhớ Q hơn bao giờ hết …nước mắt tôi lại trào ra từng đợt…


Sáng hôm sau, tôi biết Q sẽ lên văn phòng từ biệt đồng nghiệp…tôi không muốn mọi người biết đêm qua tôi buồn nên buổi sáng tôi ở nhà, dù sao thì tôi với Q cũng đã tạm biệt nhau rồi, tôi không muốn phải nói thêm lời chia tay nào nữa…. Trước khi máy bay cất cánh, tôi gọi điện cho Q, tôi muốn nói với cậu ấy một lời xin lỗi thực sự… nhưng Q đã gạt đi, cậu ấy bảo tôi :
- Chị đừng suy nghĩ gì nhiều, chị phải vui lên, em không sao…em sẽ còn trở lại ..
Tôi tạm biệt Q và chúc cậu ấy lên đường may mắn…


Buổi chiều, tôi thấy mệt nhưng vẫn lên công ty cho lòng khuây khỏa, nhẹ nhõm hơn, bước vào phòng làm việc của mình ….trên bàn tôi có một chiếc hộp…
Đó là hộp tranh ghép của Nhật Bản… Bức trang mẫu cho thấy khi ghép lên, sẽ là một con đường mòn với hai bên đường nắng vàng trải dài trên hoa cỏ, cây xanh…bức tranh không có một bóng người, chỉ có những sắc hoa rực rỡ và bóng cây rợp mát yên bình… Tôi mở hộp tranh thấy bên trong có mảnh giấy nhắn :
«Tặng chị ! Chị hãy ghép bức tranh này mỗi khi trong lòng thấy buồn phiền – Em Q»


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:39, 15/07/09


Hà Nội mưa buồn quá ! Cửa sổ phòng làm việc của tôi nhạt nhòa, mờ mịt...tôi không còn nhìn thấy phía xa kia là gì nữa... Tôi sẽ ra sao ???
-----------------------


Mưa Trên Biển Vắng
Ca sĩ: Ngọc Lan


Nghe nhạc:


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Mua-tren-bien-vang-Ngoc-Lan.IW6W07OC.html


Mưa buồn mãi rơi trên biển xưa âm thầm
Ôi! Biển vắng đêm nao tình trao êm đềm
Cơn sóng nào khơi lên nỗi đau trong em bao nhiêu chiều
Lang thang một mình


Anh giờ đã như mây giạt trôi phương nào
Em còn mãi nơi đây ngồi ôm kỷ niệm
Ôi! Cát mềm đêm nao bước chân đôi ta in hằn
Sóng đã xóa nhòa những bước êm


Tình như bóng mây ngàn năm vẫn bay
Mây ơi mây hỡi cánh mây giang hồ
Ngày tháng lênh đênh bờ bến nơi đâu
Biết chăng tình em mãi luôn chờ mong


Bao ngày tháng nên thơ tình yêu đâu rồi
Nay tình đã xa xôi mù khơi phương trời
Ôi! Nỗi buồn như mây kín che đôi ta bao ngày
Cô đơn lạnh lùng


Anh còn nhớ hay quên tình xưa êm đềm
Anh còn nhớ hay quên vòng tay ân tình
Son phấn nào xui anh lãng quên đi bao kỷ niệm bên nhau
Với tình yêu ngất ngây


Người yêu dấu ơi tình em vẫn xanh
Anh nơi phương đó biết chăng em chờ
Ngày tháng cô đơn lặng lẽ đi qua
Với bao sầu thương kín dâng hồn em
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Mua-tren-bien-vang-Ngoc-Lan.IW6W07OC.html


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 13:28, 17/07/09


Ngạc nhiên bởi món quà Q để lại trên bàn làm việc của mình… tôi linh cảm rằng cậu ấy có gì muốn nhắn nhủ với tôi qua trò chơi tranh ghép giản dị này… tôi trân trọng những gì thuộc về Q dù là bé nhỏ, nên tự nhiên tôi có cảm giác nó thật ý nghĩa và sâu sắc với mình…


Thế là tôi và Q thực sự đã xa nhau về khoảng cách địa lý…thường thường công ty có lịch họp hai bộ phận Nam, Bắc qua Skype vào lúc 10h sáng… tôi vẫn nghe thấy giọng Q hàng ngày… dù không có lời nào cho nhau nhưng tôi biết mình luôn chờ đợi điều đó… để rồi lại nghĩ về Q với bao nỗi niềm trăn trở… tất cả mọi thứ xung quan đều làm tôi nhớ cậu ấy, nhớ về những kỷ niệm vui vẻ mà Q đã làm tôi cười, nhớ về lần chúng tôi cùng đi dạo trên bờ biển, Q đã cầm tay tôi và nói những lời yêu thương ngọt ngào… những hình ảnh đó như là một phần trong tâm hồn và nó không thể mất đi trong ký ước, dù tôi rất muốn mình đừng nặng tình như thế… Nhưng Q đã im lặng mấy ngày rồi… cậu ấy không còn gì dành cho tôi nữa…. mọi thứ như đang trôi về quá khứ và dần dần khép lại với tôi… sao tôi sợ tất cả những gì thuộc về quá khứ của mình đến thế ?


Tôi mong tĩnh tâm một chút để có thể dằn lòng xuống và chấp nhận sự xa cách này… nhưng cảm giác tiếc nuối của mất mát về tình cảm, ức chế vì bất lực trước số phận…tất cả cứ đeo đuổi, dằn vặt …làm tôi khổ sở khôn nguôi…


Hàng ngày, tôi vẫn đến văn phòng đúng giờ và đều đặn, vẫn gặp gỡ đối tác, vẫn trò chuyện, bàn bạc, họp hành với đồng nghiệp… nhưng cứ mỗi khi guồng quay đó ngơi nghỉ, tôi lại một mình lủi thủi trong căn phòng làm việc… nước mắt tôi rơi nhạt nhòa, khóc cho mối tình xa mãi của mình …




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 00:00, 20/07/09


Tôi đem món quà Q để lại về nhà…với 1000 miếng ghép nhỏ xíu tôi biết sẽ phải kiên trì và mất nhiều thời gian mới có thể hoàn thành được…tôi có cảm giác bức tranh là tất cả những gì thuộc về Q mà tôi còn lại… nó như là một sợi dây vô hình kết nối, như là hình ảnh cậu ấy luôn hiện hữu trong tôi.... Nóng lòng muốn ghép xong bức tranh làm tôi cuống quýt vội vàng, thức khuya dậy sớm… tuy nhiên, những ngày đầu tôi không ghép được nhiều vì kinh nhiệm chơi tranh không có… và rồi tôi nhận ra rằng đây không hề là một trò chơi đơn giản, nó làm cho con người ta trải qua nhiều cung bậc của cảm xúc trong quá trình ghép tranh… nhói lên niềm vui khi tìm được miếng ghép chính xác, rồi lại nhức nhối, bực dọc vì không làm sao tìm nổi miếng ghép mình cần… tôi hiểu, không thể gấp gáp được… nếu trong lòng thấy buồn thì cũng nên để mình dừng lại, đừng cố ép làm gì… vì có cố gắng nữa thì kết quả thu được cũng chẳng thể tốt hơn…


Cuộc sống vẫn trôi qua…tôi quay quắt trong nỗi buồn không ai hiểu được… tôi muốn cố quên đi, nhưng lại càng nhớ tới…chẳng biết tìm niều vui nơi đâu, chẳng biết làm thế nào để dời xa xúc cảm, tôi nhớ người nhức nhối tâm can trong nỗi niềm vô vọng mỏi mòn… và cứ thế, tôi đau khổ nhận ra mình không thể thiếu Q trong cuộc đời này…tôi thấm thía cái âm thanh im lặng mà Q đang hành hạ tôi… không biết tôi sẽ phải chịu đựng việc này bao lâu nữa???


Thực sự cần người an ủi…tôi đến thăm một người bạn thân, cô ấy học nhạc với tôi từ hồi nhỏ, chúng tôi đã học cùng nhau nhiều năm nhưng cả hai đều không theo nghiệp này mà chỉ đủ để chia sẻ cảm xúc với mọi người. Cô ấy mở một quán cafe âm nhạc…hàng đêm, có vài nhạc công nghiệp dư chơi dương cầm và hát những bản tình ca…khách hàng cũng có thể tham gia biểu diễn và hát cùng ban nhạc nếu muốn…tôi cũng đã mấy lần chơi đàn ở đây…
Nơi này không quá sang trọng nhưng ấm cúng, tình cảm và ngẫu hứng…tôi rất thích vì nó cho tôi cảm giác gần gũi, thân thuộc…
Tối đó, tôi đến mà không báo trước cho cô bạn thân của mình, tôi vào quán tìm một chỗ ngồi khuất … cô bạn tôi đang say xưa kéo violon trên sân khấu, khuôn mặt ánh lên vẻ hạnh phúc, tự hào… bạn tôi là mẫu người giàu tình cảm và rất mạnh mẽ, tôi ái mộ cô ấy vì cô ấy dám làm mọi thứ để thỏa mãn xúc cảm và đam mê của mình… chúng tôi hiểu tâm sự của nhau mà đôi khi không cần phải nói bằng lời…
….Và rồi ban nhạc hòa tấu bài «Buồn ơi ! Chào mi» bản tình ca đó một lần nữa làm cảm xúc trong tôi òa vỡ... tôi lại nhớ Q đến thắt lòng, trong khi tôi đang nỗ lực làm mọi cách để quên chuyện này, nhưng thật khó …dù tôi đi đến đâu, dù tôi có làm gì tôi cũng không xóa được hình ảnh của Q… Bạn tôi không nói lời nào chỉ kéo tôi vào lòng… tôi khóc nức nở trong tay bạn mình làm cho nước mắt cô ấy cũng tuôn dài, cô ấy hỏi tôi có muốn chơi vài bản nhạc cho nhẹ lòng không ? Tôi lắc đầu…vì lúc này tôi không thể làm được điều đó dù âm nhạc thường làm tôi vơi bớt nỗi buồn trong những lúc cô đơn…


Hàng ngày tôi vẫn ghép tranh…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 09:03, 23/07/09


Tôi nhận được tập tài liệu từ TP HCM do Q gửi ra Hà Nội thông qua một đồng nghiệp…hôm đó là ngày Hà Nội buồn với những cơn mưa tầm tã, mịt mù không ngừng nghỉ….
Thời gian gần đây tôi thường ở lại cơ quan muộn, một phần vì công việc rất nhiều cũng một phần vì về nhà lủi thủi một mình, cảm thấy trong lòng trống trải quá …
Tối đó, tôi ở lại văn phòng muộn hơn mọi ngày…Hà Nội vẫn trong mưa tầm tã, nhưng có lẽ vì là cuối tuần nên mọi người đều đã vội vã ra về, không gian thật yên tĩnh….tôi tắt bóng điện phòng mình….ánh sáng le lói còn lại phát ra từ màn hình máy tính, cửa sổ phòng tôi loang loáng nước mưa cùng với những tia sáng chập chờn hắt từ ngoài vào làm mọi thứ như đang muốn bao phủ lên tôi…..dựa lưng vào chiếc ghế làm việc của mình, tôi nghĩ đến Q và chợt nhớ ra tập tài liệu người ta vừa chuyển đến tay tôi… các giấy tờ liên quan đến công việc đều có đầy đủ và được sắp xếp gọn gàng trong tập tài liệu, ngoài ra, tôi còn thấy một chiếc phong bì dán kín đề người nhận là tôi… chiếc phong bì chỉ có duy nhất một chiếc đĩa CD và không có thêm lời nhắn nhủ nào… tôi cắm headphone và bắt đầu nghe những âm thanh phát ra từ chiếc đĩa …bên tai tôi vang lên những nốt nhạc buồn được đệm bằng piano mượt mà, sâu lắng…. và rồi giọng hát của Q…


«Đêm lạnh quá sao em không về chung lối, để bàn tay xoa ấm mãi bờ vai.
Đêm lạnh quá sao đường về chia hai, mà ngẩn ngơ ngã rẽ đôi bờ.
Có lẽ nào ta thành người xa lạ khi đi tìm một nữa đời nhau, Có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau.
Chia tay nhau sao không lời hò hẹn, em trăn trở giấc ngủ muộn màng, anh một đời vá víu mảnh trăng tan.
Trăng vỡ mãi nên hồn còn băng giá. Có lẽ nào em ngây ngô không hiểu rằng một ngày, một ngày sỏi đá cũng cần nhau.…. »


Tôi không thể tưởng tượng ra điều này … Q đã thu một bài cậu ấy hát và gửi ra Hà Nội cho tôi… lời thì thầm đó làm trái tim tôi chết lặng, cảm xúc đè nén trong lòng ào ạt tuôn rơi, tôi gục mặt xuống bàn làm việc, khóc nghẹn ngào trong nỗi niềm nhớ Q ray rứt … Lúc này tôi chỉ muốn vùng chạy ngay đến bên Q… Tôi nghĩ cần phải làm một điều gì đó cho mình…có lẽ phải tự giúp mình đứng lên dù kết quả có thế nào chăng nữa…
Tôi sẽ đón nhận tình yêu này…. đàng hoàng và kiên cường! Cho dù sau này có phải gặp những khó khăn trong cuộc sống, cũng như nếu phải đau khổ vì tình cảm tôi vẫn sẽ vững bước trên con đường mình đã lựa chọn ! Tôi sẽ không lo sợ nhiều nữa, tôi tin vào nghị lực của chính mình….phía trước sẽ còn nhiều buồn phiền vất vả và cũng có thể sẽ lầm đường lạc lối, nhưng con đường đó tôi đã chọn rồi và tôi sẽ không bao giờ lùi bước! Nếu có phải vấp ngã tôi sẽ đứng lên và bước những bước chân mạnh mẽ hơn trước để tiếp tục tiến lên. Tôi có một ngọn lửa trong trái tim và chính là ngọn lửa đó sẽ chiếu sáng con đường phía trước, dẫn lối cho tôi….
Dù cuộc đời, bè bạn, dù lẽ sống và tình yêu có thay đổi đến đâu, có không hiểu tôi, bỏ tôi mà đi chăng nữa thì ngọn lửa đó vẫn cứ mãi ở yên tại vị trí của mình, ở yên trong trái tim tôi, sưởi ấm và không bao giờ phản bội… ngược lại ngọn lửa đó sẽ luôn cháy sáng mãi, giúp tôi vượt qua những lỗi lầm để đường trở về tôi không còn lạc lối……


------------------------
CÓ LẼ NÀO ?
Ca sĩ: ĐÀM VĨNH HƯNG


Nghe nhạc:


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Co-Le-Nao-Dam-Vinh-Hung.IW6IWBAI.html


Đêm lạnh quá sao em không về chung lối?
Để bàn tay xoa ấm mãi bờ vai.
Đêm lạnh quá sao đường về chia hai?
Mà ngẩn ngơ ngã rẽ đôi bờ.


Có lẽ nào ta thành người xa lạ
Khi đi tìm một nữa đời nhau
Có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau.
Chia tay nhau sao không lời hò hẹn
Em trăn trở giấc ngủ muộn màng
Anh một đời vá víu mảnh trăng tan.
Trăng vờ mãi nên hồn còn băng giá.


Có lẽ nào em ngây ngô không hiểu
Rằng một ngày, một ngày sỏi đá cũng cần nhau.


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Co-Le-Nao-Dam-Vinh-Hung.IW6IWBAI.html


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 09:08, 01/08/09


Tôi không thể hoàn thành được món quà Q tặng vì bức tranh thiếu duy nhất một miếng ghép, mặc dù đã cẩn thận và không xáo trộn hay di chuyển địa điểm ghép tranh vậy mà không hiểu sao miếng ghép cuối cùng lại có thể biến mất không sao tìm thấy được….


Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định của mình, tôi chưa biết nên bắt đầu thế nào, trong khi âm thanh im lặng của mối quan hệ này vẫn đè nặng lên tôi và món quà cậu ấy tặng tôi lại không thể hoàn thành ….
Tôi nhận ra rằng tôi đã yêu Q bằng cả trái tim mình, thứ tình cảm đó ngấm dần và xâm chiếm tâm tư… làm tôi lúc nào cũng trong cảm giác nao lòng…. Tôi phải cố gắng tập trung để làm việc, để sống mà không phụ thuộc vào cảm xúc đang dày vò tâm can…nhưng tôi biết sức mình đã cạn rồi…tôi đành để con tim dẫn lối chỉ đường …. quyết định đến với Q là một quyết định mạo hiểm trong cuộc đời…. tôi biết, nếu thêm một lần gục ngã vì tình cảm tôi sẽ không thể đứng lên được nữa…. với mối quan hệ này nguy cơ đó cao hơn bao giờ hết….
Trong cuộc sống, công việc…. mọi người đánh giá tôi là người bản lĩnh, cứng cỏi… nhưng hơn ai hết tôi hiểu mình đã thất bại trong nỗ lực chạy trốn tình yêu này, lý trí không muốn tôi mạo hiểu, không muốn tôi gây ra những hệ lụy phũ phàng thêm nữa cho chính cuộc đời mình… nhưng thôi, không thể kìm giữ được nữa, tôi có cảm giác sẽ chẳng thể sống nổi nếu cảm xúc cứ dằn vặt tôi như thế này ….thôi thì với quyết định của mình tôi sẽ được sống thành thật với tình cảm cho dù thời gian đó chỉ là ngắn ngủi… Vâng ! tôi xin chấp nhận dù cuộc đời sau này có bẽ bàng đến đâu …..


Tôi là người phá vỡ âm thanh im lặng trong mối quan hệ này… tôi nhắn cho Q qua SMS:
“Em không thể hoàn thành bức tranh anh tặng vì em đã làm thất lạc một miếng ghép mất rồi, sự thiếu hụt đó làm tác phẩm không còn hoàn hảo và không phải người xem nào cũng chấp nhận điều này….em muốn nói xin lỗi anh thật nhiều….”
Tôi send tin nhắn cho Q trong hai hàng nước mắt buồn tủi tuôn dài… anh yêu tôi, có nghĩa là anh phải chấp nhận quá khứ và sự thiếu hụt của tôi, với tôi đó là điều mặc cảm rất lớn khi tôi quyết định đến bên anh ….
Và rồi tin nhắn trả lời của Q:
“Hãy gọi anh một lần, để chúng ta đều hiểu rằng em đang thực sự cần anh, anh sẽ giúp em hoàn thành bức tranh đó…hãy tin anh”
Đọc tin nhắn của Q tôi có cảm giác rằng bức tranh cậu ấy tặng tôi không thể hoàn thành được là do Q cố ý, tôi nhớ lại, khi nhận được hộp tranh, chiếc hộp không còn lớp nilong bọc ngoài… và giấy nhắn Q để lại cũng nằm bên trong hộp…tôi lờ mờ hiểu được ý tứ sâu xa trong thông điệp này… Bức tranh của cuộc đời tôi sẽ mãi mãi dang dở nếu tôi không có cậu ấy bên cạch….
Tôi gọi điện cho Q và nói với cậu ấy rằng: “Hãy về với em đi anh”




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 00:16, 07/08/09


Chưa kịp làm xong thủ tục kết thúc công tác TPHCM…. tối ngày hôm sau Q đã có mặt ở Hà Nội… cậu ấy đến nhà tôi … quá bất ngờ… tôi mở cánh cửa và giật mình khi thấy Q đứng đó.. nhìn thấy anh… trái tim quặn lại làm tôi không nói được lời nào… cảm xúc cứ thế dâng lên trong lòng, mãnh liệt tưởng chừng không thể kìm nén nổi, khóe mắt tôi cay xè và nước mặt như muốn trào ra… tôi vội vàng xuống bếp pha trà để cố ngăn mình không khóc, nhưng Q đã xiết chặt tôi trong vòng tay anh, hôn lên trán và tóc tôi với hơi thở ấm nồng, qua anh mắt long lanh tôi hiểu rằng anh đang xúc động, tôi không dám nhìn vào đôi mắt ấy, ngươi tôi run lên…tôi nói với anh “em muốn xin lỗi…” đến đây không kìm được lòng mình ....nước mắt tôi ào ạt tuôn rơi khiến câu chuyện không thể tiếp tục được nữa.....trong cơn xúc động tôi thấy Q nắm bàn tay tôi.... xoa nhẹ nó vào má anh....rồi anh kéo tôi gần hơn nữa để tôi có thể dựa vào anh, tôi đã khóc ướt vai áo Q và cảm nhận được anh cũng đang run lên....anh vuốt mái tóc và thì thầm bên tai tôi những lời đứt quãng " Bình tĩnh lại đi em, anh đã về đây rôi, anh sẽ không bao giờ xa em nữa...." Q lau hai hàng nước mắt cho tôi nhưng giọt lệ trong anh lại tuôn trào…anh đặt lên môi tôi một nụ hôn mặn chát, thấm đẫm nước mắt của hai người…nụ hôn đầu tiên của mối tình mà tôi đã kìm nén lâu nay …ngọt ngào, say đắm, hạnh phúc và bối rối… bao nhiêu cảm giác lẫn lộn đan xen vào nhau…tôi run rẩy trong vòng tay anh cùng tiếng nấc nghẹn ngào…


Q đặt vào bức tranh miếng ghép cuối cùng mà anh chủ động giữ lại… tác phẩm thực sự đã hoàn thành… đúng như tôi dự đoán, chỉ có Q mới có thể giúp tôi hoàn thành bức tranh này…và tôi đã yêu anh như thế…


Những ngày sau đó, cuộc đời tôi như sang một trang mới, tôi sống trong cảm giác lâng lâng của hạnh phúc đắm chìm… chúng tôi cứ thế bên nhau, tôi không nói với ai về mối quan hệ này nhưng đồng nghiệp xung quan dường như đều cảm nhận được, tôi biết họ đã bắt đầu bàn tán nhưng tôi không còn quan tâm nữa, ở bên Q, anh cho tôi cảm giác bình yên dịu dàng sau những ngày mệt mỏi vì bão tố triền miên… tôi cứ thể thả lòng yêu anh mà không muốn mình nghĩ ngợi đến bất cứ trở ngại hay khó khăn nào… Q cũng đón nhận tình cảm của tôi bằng tấm lòng nâng niu, trân trọng, tôi cảm nhận được anh xót xa tôi từ tiếng thở dài, từ những giọt nước mắt xen lẫn hạnh phúc và đắng cay, từ ánh mắt ngại ngần tôi dấu diếm nhìn anh mà anh bắt gặp… tất cả, anh đều chan chứa tình cảm cho tôi, làm tôi cảm thấy rõ rằng, tôi được đáp lại, tôi đang yêu nồng nàn và tôi thật sự có giá trị với anh….


Sự kiện Q đột ngột trở lại Hà Nội, tôi và anh thân mật hơn trước là một hiện tượng trong công ty, mọi người nhòm ngó vào mối quan hệ của chúng tôi…. Nhưng khi tôi quyết tâm đối mặt với những chuyện như thế này, tôi nhận ra rằng thẳng thắn là cách tốt hơn cả và tôi khẳng định không ngại ngần rằng tôi đã yêu anh …..




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Gửi lúc 12:27, 12/08/09


Ngày cuối tuần đầu tiên sau khi Q trở lại, anh đưa tôi đi chơi lòng vòng trên những con đường thân thuộc của Hà Nội… bầu trời đẹp trong xanh, làn gió mát thoảng qua mái tóc, rồi những cử chỉ dịu dàng chúng tôi dành cho nhau … tất cả, làm tôi cảm nhận rằng từng phút giây bên anh là những khoảng thời gian tuyệt vời nhất mà đã quá lâu rồi tôi không có được… Tôi biết, trong tôi có chút mặc cảm khi đến với anh, nên vẫn còn e ngại không vượt qua được mình…Q đã hiểu tôi và trân trọng những điều như thế… anh mang đến cho tôi cảm xúc dâng trào, con tim lâng lâng loạn nhịp trong men say tình yêu, tôi như thấy mình là người hạnh phúc nhất trên cõi đời này….
Thật lạ ! Chỉ từ những sự việc rất nhỏ tôi cũng cảm nhận được tình yêu của mình… tôi ngồi sau Q ngại ngần không xích lại …đôi bàn tay bối rối chẳng dám chạm vào anh….rồi những ánh mắt tôi vội vã quay đi vì bị anh bắt gặp… dường như anh đều đọc được hết những cảm xúc này… Chúng tôi đi dạo bên nhau trên những con đường quá đỗi quen thuộc được thiên nhiên trải đầy nắng gió… cảnh sắc đều đã cũ với tôi, vậy mà hôm nay mọi thứ lại như là mới mẻ, rạo rực đánh thức cảm xúc trong lòng người…Chúng tôi ngồi đối diện với nhau cạnh cửa số lớn của quán café nằm sát bên hồ Hoàn Kiếm, cùng ngắn nhìn những khuôn mặt vội vã lướt qua ô cửa, cùng cảm nhận cuộc sống thú vị xung quanh…và rồi, Q nắm lấy tay tôi rất nhẹ nhàng…. nhưng với tôi cái nắm tay ấy không hề đơn giản…trái tim tôi nhói lên xao xuyến, ngượng ngùng e thẹn trong cảm xúc rộn ràng… luống cuống không biết làm gì, tôi vuốt đi vuốt lại mái tóc của mình và cứ thế cúi xuống không dám nhìn anh…


Ôi Q ơi !
Anh đã chiếm một vị trí thực sự quan trọng trong em, em đã chìm sâu trong tình yêu này và không còn ý trí nữa rồi… điều đó làm em được thỏa lòng khao khát yêu thương nhưng cũng làm em giật mình trong từng giấc ngủ, trong từng khoảnh khắc nao lòng của cuộc sống… em thấy mình chơi vơi khi nỗ lực níu giữ hạnh phúc mong manh này... luôn bị ám ảnh trước nỗi lo tất cả sẽ vội vàng tan biến …và rồi em lại quay quắt trong biển tình mênh mông của chính mình…. Ánh mắt anh chứa chan tình cảm, đôi tay anh cứng cỏi và ấm áp… em tin tưởng anh, tin tưởng tình cảm anh đang dành cho em là thực sự, là bao dung, là đồng cảm…. nhưng em không vượt qua được cảm giác bất an và áp lực của chính mình, em biết, dù có yêu anh nhiều như thế, em cũng không thể làm cho mối tình này trọn vẹn… giờ em chỉ biết hi vọng vào số phận sẽ mỉm cười với mình, hi vọng cuộc sống không dày vò em bởi sự chênh lệch giữa hai ta…. và hi vọng anh sẽ không buông em ra dù có gặp phải bất cứ khó khăn gì chăng nữa….


Hà Nội bất chợt đổ một cơn mưa rào, tôi chui vào áo mưa sau xe anh …chúng tôi cứ thế đi dưới mưa vì cả hai đều muốn như vậy…mưa giăng tứ phía, gió thổi từng cơn tạt vào làn da tôi se lạnh… tôi xích lại gần hơn chút nữa…đôi tay ngần ngừ ôm lấy anh, rồi bất giác, tôi dựa vào lưng anh và cảm nhận hơi ấm nồng nàn…tôi nhắm mắt lại và không nghĩ gì nữa…tôi muốn giữ khoảng lặng này cho riêng mình để cảm nhận con tim tôi đang nghẹn ngào…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 17:09 ngày 17/08/2009
Gửi lúc 12:29, 17/08/09

0 nhận xét

Đăng nhận xét