Ngoại tình - Phần 2 (Ghi chép từ ttvnol.com)

Người đăng: Tốt đỏ 14/11/09


....

Người thân thiết đầu tiên mà Q muốn giới thiệu tôi là Chi Anh - người em gái ruột… trước buổi gặp gỡ Q không kể nhiều cho tôi nghe về cô ấy… anh cứ khơi gợi tính tò mò của tôi bằng những lời đùa úp mở, làm tôi cảm thấy có chút hồi hộp trong lòng… khi gặp mặt, Q nói với cô ấy, tôi là bạn gái của anh, Chi Anh đã đón tiếp tôi bằng thái độ thân thiện và gần gũi.. cô ấy có phong cách giao tiếp làm tôi cảm thấy chúng tôi như đã quên biết từ lâu vậy…và rồi tôi nhanh chóng nhận ra rằng đúng là Chi Anh đã biết về tôi từ lâu dù chưa hề gặp mặt, Q đã kể cho cô ấy nghe mọi chuyện…

Gia đình Q chỉ có hai anh em, Chi Anh là một kiến trúc sư trẻ, cô mới ra trường hai năm và đang làm việc tại phòng thiết kế của một công ty Kiến trúc ở Hà Nội…Chi Anh có vẻ ngoài cá tính và rất tự tin, đặc điểm nổi bật mà tôi nhận thấy ngay từ buổi đầu gặp gỡ là cô ấy rất chân tình… Hai anh em Q thân nhau như bạn bè, tôi thấy ở họ thứ tình cảm gắn kết, yêu thương, trìu mến lẫn nhau… qua buổi nói chuyện tôi còn được biết thêm Chi Anh chơi guita rất giỏi, cô ấy không những chơi cổ điển mà còn thường xuyên đệm đàn cho Q hát vào những lúc anh em họ rảnh rỗi… và cả ba chúng tôi đều có chung sở thích là âm nhạc…
Chi Anh làm tôi cảm thấy dường như tôi đã có thêm một người bạn mới, một người bạn có thể thân, có thể chia sẻ và cởi mở, chúng tôi có những điểm trung trong tâm hồn và đồng điệu trong cảm xúc … tôi hiểu rằng Chi Anh đã biết mọi chuyện về tôi, về quá khứ và về những gì thiếu hụt so với anh trai cô ấy… nhưng Chi Anh đã đón nhận tôi bằng đôi tay chân thành, làm tôi có cảm giác rằng tôi là một phần trong cuộc sống của họ… tôi thực sự xúc động vì điều đó….


Lúc này, chuyện tình cảm của tôi và Q mọi người trong công ty đều đã biết cả, tôi cũng không có ý định che dấu điều đó trước mọi người, tuy vậy, trong lòng cũng có chút khó khăn mặc dù bên ngoài tôi luôn cố gắng để tỏ ra không có chút gì băn khoăn…nhưng rồi bên cạnh những ánh mắt tò mò tôi cũng nhận được lời đồng cảm của những người đồng nghiệp hiểu chúng tôi…Q thì mạnh mẽ hơn, anh luôn nhắc tôi đừng bận lòng… hãy cứ là mình và hãy sống vì mình.. Nhưng có lẽ tôi sẽ phải nghiêm túc suy nghĩ xem với tình trạng tôi và Q là đồng nghiệp như hiện nay liệu mọi chuyện có gì phức tạp … Dù trong công việc hàng ngày chúng tôi rất rõ ràng và gần như không đề cập đến chuyện tình cảm …cả hai cũng đều bận với phần việc của mình… nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút gì không ổn và trong lòng thấy bất an… có lẽ tôi sẽ tâm sự nghiêm túc với Q suy nghĩ này và cần phải bàn bạc với anh xem nên làm thế nào thì tốt hơn cả….






Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 14:59, 25/08/09

Người thân đầu tiên mà tôi muốn giới thiệu Q là Hiền người bạn thân nhất và là người chia sẻ với tôi bao chuyện vui buồn bấy lâu nay….Chúng tôi hẹn nhau ngay tại quán cafe âm nhạc của Hiền…khi tôi, Q và Chi Anh đến nơi thì Hiền đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho một đêm trò chuyện thân tình… nến, hoa, rượu vang và hoa quả… tất cả đều tròn trịa và lãng mạn như chính tình cảm mà cô ấy đã dành cho tôi từ xưa đến giờ… bạn bè tôi nhanh chóng bắt nhịp và thân mật với nhau, nhìn ngắm họ… tôi chỉ muốn phút giây này dừng lại, họ làm tôi hạnh phúc tột cùng khi quanh tôi lúc này đều là những người thân thiết và vô cùng giá trị… tôi thấy rõ tất cả bọn họ đều nỗ lực làm cho tôi vui, nỗ lực để tôi có thể cười và mở rộng tâm hồn trước cuộc sống …. Hiền không bao giờ để cho tôi cảm thấy tôi đang có gì không ổn, những thứ cô ấy làm và cách mà cô ấy động viên an ủi tôi, giúp tôi luôn cảm giác cuộc sống thật đẹp … mỗi khi trò chuyện với Hiền, trở về tôi luôn nhận ra rằng những khó khăn vất vả mà tôi đang trải nghiệm thật là nhỏ bé và cuộc sống còn rất nhiều hi vọng ở phía trước…
Chúng tôi đã có một đêm âm nhạc thật tuyệt vời và hạnh phúc không có gì diễn tả nổi, đã lâu rồi tôi không có cảm giác hòa mình và trở về với âm nhạc hứng thú đến thế, tôi nể phục Hiền vì cô ấy đam mê đến cháy bỏng… dù tất cả bọn họ chỉ là nghiệp dư nhưng những gì đêm nay họ đem lại thực sự đã làm cảm xúc trong tôi dâng trào, tôi như muốn khóc cho cảm giác hạnh phúc này, khóc cho giá trị của tình cảm mà tôi có được sau bao tháng ngày buồn tủi, cô đơn… bốn người chúng tôi đều thích âm nhạc và hôm nay dường như Hiền vui hơn, hứng thú hơn mọi đêm diễn trước đó, cô ấy đã thổi hồn cho những nhạc công, cho khách hàng đang nghe cô ấy kéo đàn và cho chúng tôi bằng niềm đam mê nhiệt thành và cảm xúc vỡ òa của cô ấy….
Một niềm vui nữa là Q cùng Chi Anh đã lên sân khấu và hát tặng mọi người, với cây guita trên tay và sự chợ giúp của các nhạc công, hai anh em họ đã hát song ca với nhau bài Friends are Friends Forever, đó là một bài hát mà tôi rất yêu thích bởi giai điệu và lời bày tỏ về tình bạn chân thành trong nội dung bài hát…Q và Chi Anh chắc cũng hát với nhau bài này nhiều lần nên họ hát rất hay và chan chứa tình cảm… tôi ngồi phía dưới ngắm nhìn anh em họ trên sân khấu… khoảnh khắc này thật là ấn tượng… tôi đã yêu anh và yêu anh nhiều hơn thế…mong ước được cùng anh đi đến tận cuối con đường đời…. Bất giác, tôi nhìn vào đôi tay mình, đôi bàn tay tôi nhỏ bé quá, liệu rằng đôi bàn tay ấy có thể giữ nổi anh trong cuộc đời này… vẫn biết rằng cuộc đời tàn nhẫn lắm, cuộc đời cho ta gặp gỡ, để lại trong nhau những cảm xúc tràn đầy để rồi lại bắt ta phải tan ra … có những cuộc chia lìa là sự yên nghỉ vĩnh hàng nhưng cũng có những sự chia lìa làm cho con người ta nhức buốt một đời …dù cả hai vẫn còn tồn tại đâu đó trong cuộc sống… thôi thì đừng nghĩ ngợi nhiều quá vào lúc này…
Hiền và mọi người động viên tôi chơi một bài gì đó góp vui, tôi hơi lúng túng vì nếu hát tôi không được tự tin lắm, tôi chỉ có thể chơi piano…. Và rồi tôi đã chơi tặng mọi người bài Nothing''s Gonna Change My Love For You… tôi rất xúc động, thực sự rất xúc động… nước mắt tôi đã rơi theo từng nốt nhạc của mình…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 11:07, 29/08/09

Cuộc sống, công việc và tình cảm… mọi chuyện đang diễn ra quanh tôi đầy cảm xúc…
Dù bận rộn nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi du lịch vào hai ngày nghỉ cuối tuần…
Chuyến đi chơi chỉ có bốn người chúng tôi mà sao vui và ấn tượng đến thế, lênh đênh trên một chuyến tàu du lịch và cứ thế từ từ lướt đi trên biển …nắng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt nước lung linh đầy sắc mầu…gió mang theo mùi biển mặn mà, ru lòng tôi man mác mênh mông… tôi cứ ngồi như thế ở mũi tầu và cảm nhận những khoảng lặng yên bình… Q đang ở ngay đây, rất gần bên tôi từ khuôn mặt đến giọng nói… tôi cảm thấy nhớ anh, yêu anh ngay cả lúc này, khi chúng tôi đang ở bên nhau… ngày mai không biết mọi chuyện sẽ thế nào, nhưng tại thời điểm này tôi tự hỏi, thiên đường có phải là đây không?
Chuyến du lịch với tôi thật là thú vị, tôi ở chung phòng với Hiền còn Q và em gái anh ở một phòng… chúng tôi dùng bữa ngay trên tàu và hưởng thụ những giây phút lãng mạn bên nhau…những lúc như thế này tôi chỉ muốn rằng thời gian ơi xin dừng lại…
Đến chiều khi tàu thả neo … chúng tôi tham gia vào trò chơi chèo thuyền kayak khám phá vịnh, nhìn thì có vẻ dễ dàng nhưng thực tế cũng không đơn giản chút nào, Q cùng Chi Anh đi chung một thuyền vì cô ấy và Hiền đều không biết bơi, nên tôi muốn chúng tôi chăm sóc cho họ… Tôi với cô bạn thân của mình loay hoay trên chiếc thuyền kayak, khó khăn lắm mới theo kịp cả đoàn, mỏi tay chèo và mất sức vì không có kỹ năng, nhưng chuyến khám phá thực sự vui vì Q có khướu hài ước, anh đã làm chúng tôi cười cả buổi hôm đó.
Phong cảnh thiên nhiên rất đẹp và lãng mạn, chúng tôi chèo thuyền chui qua những hang đá tối tăm, vào sâu trong vịnh nơi không có một bóng người, chỉ có tiếng sóng biển vỗ nhẹ bờ đá và từng đàn chim yến nháo nhác đuổi nhau… đẹp và ấn tượng từ cảm xúc trong lòng người, chỉ tiếc một điều là lên thuyền kayak tôi sợ nước làm ướt nên không mang theo máy ảnh…
Trở lại tàu, theo lịch trình chúng tôi tham gia bơi trong lòng vịnh, nhưng trong nhóm chỉ có Tôi và Q biết bơi, chúng tôi bơi cùng với những người bạn nước ngoài, dù họ đến từ nhiều nước khác nhau nhưng tất cả bọn họ đều thân thiện và cởi mở… mọi người rủ nhau nhảy từ trên boong tàu xuống mặt nước, tôi sợ vì độ cao từ boong tàu xuống tới mặt nước cũng khoảng 10m, thật là một thử thách khó khăn… nhưng Q đã nắm chặt tay tôi và cho tôi thêm cam đảm, giúp tôi có thể cùng anh nhảy xuống biển trong sự cổ vũ hò reo của mọi người… đó thực sự là một cảm giác mạnh đầy ấn tượng…
Buổi tối hôm đó… bốn người chúng tôi lên boong tàu và hát cùng với những người bạn nước ngoài đầy nhiệt tình… tôi thích cái cảm giác ngồi trên đỉnh cao nhất ngắm nhìn những con tàu lấp lánh ánh đèn neo đậu xung quanh… hình ảnh đó làm cho tôi như thấy mình đang lạc vào một thành phố hoa lệ giữa lòng biển mênh mông… tôi cứ ngồi như vậy, dựa vào vai Q mà quên đi mọi muộn phiền… tình yêu với một người phụ nữ như tôi sao vẫn có thể rõ ràng đến thế? Tôi cảm nhận được mình từ sự rung động của con tim, từ sức chịu đựng âm thầm trước áp lực và dư luận, từ những giây phút lặng lẽ ngồi bên anh, từ những nỗi lo vu vơ đến quặn lòng…tất cả, đều chỉ vì cảm xúc trong tôi đã dành cho anh quá nhiều… Tôi biết mình luôn khao khát yêu thương, khát khao hạnh phúc, nhưng trong cuộc đời này, hạnh phúc không bao giờ là sẵn có và êm đềm cho ta tận hưởng ….đôi khi, tàn nhẫn hơn nó chỉ là ảo ảnh của chính mình…khi đã quá yêu người…với Q, tôi đã yêu anh hơn yêu bản thân mình… lời thì thầm của cuộc tình này lúc nào cũng vang vọng quanh tôi…tôi phải dấu cảm xúc trước anh, phải cố giữ cho mình khoảng trời riêng đó để thầm lặng yêu anh nhiều hơn những gì tôi bày tỏ.. tôi không nghi ngờ tình yêu anh dành cho tôi là ngộ nhận… nhưng tôi biết, nếu tâm hồn anh không đủ lớn, trái tim anh không cao thượng gìn giữ tình yêu này, thì một mình tôi không đủ sức để giữ khoảng trời pha lê của tôi đừng tan vỡ….




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 14:05, 10/09/09

Công việc bề bộn cùng với những lo lắng thường nhật cuốn lấy cuộc sống…nhưng chúng tôi vẫn sắp xếp để dành thời gian cho nhau dù không được nhiều… cuối tuần thường là thời điểm hạnh phúc hơn cả với những chuyến du lịch ngắn, hay là những cuộc đi chơi lòng vòng quán sá trên đất Hà Thành… niềm vui đến từ những điều rất nhỏ và giản dị, tôi cảm nhận được tình yêu qua từng hành động, ánh mắt, cử chỉ… tất cả đều ánh lên một vẻ hạnh phúc trên gương mặt của hai người…
Và rồi, trong một buổi tối đi dạo cùng nhau ở Lăng Bác, dưới cái không gian bao la thơm nồng mùi cỏ…Q đã đề cập với tôi chuyện đám cưới…
Thời gian qua tôi đã yêu anh chân thật trong bao trăn trở ngổn ngang của tâm tư… không nói với ai nhưng tôi biết, dù yêu anh như thế nhưng trong tôi luôn có cảm giác bất an vì hạnh phúc dường như mong manh như ngọn nến trước gió… với tôi, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tôi gìn giữ, cảm nhận và âm thầm ấp ủ cho riêng mình…tôi chỉ biết dành cho anh nhiều tình cảm trong lòng, ngoài ra không dám nói điều gì quá xa xôi như thế…không phủ nhật trong tôi luôn khát khao bởi giấc mơ cháy bỏng về một hạnh phúc bình dị với cuộc sống gia đình trong căn nhà nhỏ cùng anh và tiếng khóc cười của con trẻ, nhưng đó chỉ là những khoảnh khắc của riêng tôi mà tôi không dám chia sẻ cùng ai….
“Chúng mình cưới nhau em nhé, anh sẽ đưa em về ra mắt Ba Mẹ…”
Một lời nói như bao lời nói của anh hàng ngày, nhưng với tôi nó mang một ý nghĩa sâu sắc và làm cảm giác trong tôi thêm nghẹn ngào … vậy là quá đủ, tôi không cần anh hứa hẹn điều gì cao sang hơn thế, nếu số phận mỉm cười, tôi sẽ nỗ lực để anh không bao giờ phải hối tiếc về quyết định này… Tôi muốn nói lời cảm ơn anh thật nhiều không vì anh cho tôi thấy rằng giấc mơ của mình là có thật mà vì anh đã trân trọng tình cảm và nâng niu tôi như thế…
Tôi đến nhà anh dùng cơm vào một buổi chiều thứ 7
Sáng hôm đó, chúng tôi vẫn làm việc bình thường vì công ty chỉ nghỉ cuối tuần bắt đầu từ buổi chiều thứ 7. Tôi thực sự hồi hộp cho buổi gặp gỡ đầu tiên với gia đình Q nên dường như tôi không tập trung làm được việc gì mà chỉ suy nghĩ miên man về buổi gặp, tôi hẹn với Q khoảng 4h 30 phút chiều hôm ấy tôi sẽ có mặt tại nhà anh, dù Q đề nghị qua đón tôi nhưng tôi không muốn Ba Mẹ anh có cảm giác tôi là người phụ nữ cầu kỳ, cảnh vẻ… vì thế tôi đã không để Q đưa đón mình…
Tôi nhận ra rằng có lẽ tôi kỳ vọng vào một kết quả tốt đẹp cho buổi gặp gỡ này… trở về nhà từ công ty, tôi chuẩn bị mọi thứ cho buổi hẹn bằng tất cả những gì chu đáo nhất có thể… đặt một lẵng hoa quả để làm quà cho gia đình anh, tôi trang điểm một chút, lựa chọn cho mình trang phục là một chiếc váy liền caki giản dị với mầu sắc nhẹ nhàng không sặc sỡ…xõa mái tóc dài ngang lưng như mỗi lần tôi tham gia vào những dịp trang trọng… tôi lấy tinh thần để mình bình tĩnh hơn… gọi taxi và đến nhà anh đúng như thời gian đã hẹn trước…
Cảm giác hồi hộp trong lòng…


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 14:03, 21/09/09

Người đón tôi sau tiếng chuông cửa không ai khác là Q và Chi Anh, tôi bước vào phòng khách, Ba Mẹ anh đang ngồi ở ghế sô pha hướng về phía tôi và mỉnh cười… tôi hơi bối rối trong lòng, cố gắng giữ mình không run lên để có thể chào hỏi Ba Mẹ anh và gửi tặng gia đình lẵng hoa quả mà tôi đã chuẩn bị sẵn từ nhà….
Không khí ban đầu khá thân mật, làm tôi như vơi bớt được cảm giác căng thẳng của thời điểm trước khi bước vào…. Ngôi nhà này chắc có bàn tay bài trí của Chi Anh nên mọi thứ thật cá tính và đột phá, nó đem lại cảm xúc sâu sắc về một không gian gần gũi, mang đậm nét trẻ trung và phong cách Châu Âu hiện đại…
Tôi được cả gia đình anh đón tiếp với thái độ niềm nở và ân cần…có đôi chút bỡ ngỡ nhưng rồi cảm giác đó cũng nhanh chóng qua đi… cùng tham gia chuẩn bị bữa tối với mọi người và nói cười vui vẻ giúp tôi thêm tự tin khi trò chuyện cùng họ…
Ba Q là một con người điềm đạm, học thức và hiểu biết sâu rộng…Bác ấy mang một phong thái hiền lành và cho người khác cảm nhận được một tâm hồn nhân hậu, bao dung. Còn Mẹ anh là người phụ nữ khéo léo trong lời ăn tiếng nói, hành động và cư xử… bà có vẻ đẹp sắc sảo của người phụ nữ trung niên biết gìn giữ hình thức của mình trước tuổi tác và thời gian… bà tỏ ra như tôi đã gần gũi với gia đình này từ lâu rồi chứ không phải đây là buổi gặp mặt ban đầu….
Bữa tối diễn ra suôn sẻ với tôi, tôi nhận ra rằng Q và Chi Anh là những người con ngoan, lễ phép với cha mẹ… cách trò chuyện giữa mọi người trong gia đình cũng khá vui vẻ, đầm ấm và dịu dàng ….
Sau bữa cơm cùng gia đình anh, dù mọi người không muốn nhưng tôi vẫn tham gia dọn dẹp cùng Chi Anh, Q cũng loanh quanh ngay cạnh để giúp đỡ chị em tôi những công việc lặt vặt và dường như để tôi xua tan được những khoảng cách xa lạ…
Gia đình anh và tôi cùng quây quần uống trà tại phòng khách… chính tay mẹ anh rót một chén trà và niềm nở mời tôi… tôi vừa cầm chén trà lên chưa kịp rứt lời cảm ơn thì bất ngờ bác gái hỏi:
- Cháu gái bao nhiêu tuổi rồi?
Câu hỏi làm tôi chột dạ và luống cuống, nhưng tôi không dám nhìn quanh, không dám đưa ánh mắt cầu cứu Q và Chi Anh – những con người đã biết rõ về tôi… tôi cảm thấy nao lòng trước câu hỏi này…và đau đớn hiểu ra rằng Ba Mẹ anh chưa biết gì về mình…Đành phải nhìn vào mắt bác gái và trả lời câu hỏi đó…dường như ngay lập tức tôi nhận ra vẻ mặt biến đổi trạng thái và nụ cười chợt tắt trên môi bác ấy… tôi ngại quá, vội vàng cúi mặt tránh đi …nhấp một ngụm trà mà thấy nghẹn đắng trong lòng…không khí có vẻ bối rối trước câu hỏi và câu trả lời này… tôi chưa kịp trấn tĩnh thì mẹ anh lại tiếp tục:
- Bận công việc quá hay sao mà xinh xắn thế giờ này vẫn chưa chịu lập gia đình hả cháu?
Tôi thực sự sốc và thấy mình run lên, cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt cùng những giọt mồ hôi lăn dài hai bên thái dương…tôi không cầm vững nổi tách trà, phải vội vàng đặt nó xuống bàn, liếc nhìn Chi Anh… lúc này cô ấy đang ngồi đối diện với tôi như một sự cầu cứu…Cô ấy cũng đang nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm và dường như cả gia đình anh đều nhận ra tâm trạng của tôi lúc này… tôi cố giữ giọng bình tĩnh để trả lời câu hỏi:
- Dạ ! Thưa bác, cháu đã ly hôn một lần…
Tôi trả lời mà không dám nhìn về phía bác gái, mặt cúi gằm, hai bàn tay tôi đan vào nhau bối rối…tôi như đang nhận tội trước họ và không khí im lặng đến kinh hoàng…bất giác, tôi thở hắt ra và trong lòng thấy buồn vô hạn, nếu lúc này chỉ có một mình có lẽ tôi sẽ không kìm được nước mắt…
May thay Ba anh đã nhanh chóng chuyển chủ đề lái câu chuyện sang một hướng khác… nhưng mẹ anh đã không còn thái độ hồ hởi như ban đầu…


Tôi xin phép ra về… Q nhất định muốn tiễn tôi dù tôi không muốn như thế… nhưng rồi anh vẫn đưa tôi về… tôi hỏi Q chưa nói gì với gia đình phải không ? Q trả lời rằng : Anh hẹn Ba Mẹ đưa bạn gái về nhà, mẹ muốn hỏi về tôi nhưng anh đã nói với Mẹ hãy gặp tôi trước đã .. rồi sau đó anh sẽ kể cho mẹ nghe …
Như vậy là bản thân anh cũng không lường được hoàn cảnh vừa rồi…tôi không muốn làm anh khó xử nên không nhắc chuyện này với anh thêm nữa… nhưng thực sự trong tôi cảm giác bất an hiện rõ hơn bao giờ hết… linh cảm rằng mọi chuyện sẽ rất khó khăn ….
Vừa đưa tôi về đến cổng , Q đã phải quay xe về ngay vì mẹ anh liên tục gọi điện thoại…
Đêm đó, tôi không sao ngủ được và cũng không nhận được bất kỳ lời nhắn nào từ anh…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 11:25, 24/09/09

Cả một đêm dài bồn chồn trong lòng… thế rồi sáng hôm sau, từ rất sớm, Q đã đến nhà tôi và nói những lời động viên an ủi, anh muốn thuyết phục tôi rằng hãy tin tưởng anh, rằng mọi chuyện sẽ ổn và dường như không có điều gì quá nghiêm trọng xảy ra sau sự việc vừa rồi… nhưng tôi là người phụ nữ nhạy cảm…tôi cũng đã lường trước những khó khăn này, chỉ có điều không ngờ sự thật lại được phơi bày phũ phàng ngay từ buổi đầu gặp gỡ, khi mà tôi chưa kịp để lại ấn tượng gì, chưa kịp làm cho gia đình anh hiểu tôi dù chỉ là một chút để thông cảm…
Ánh mắt của Q không dấu được, dù anh đã cố che đậy bằng cái vẻ hồ hởi thường ngày.. anh lại đưa tôi đi ăn sáng, uống cafe như những ngày cuối tuần trước đó… đôi mắt ấy buồn và ẩn chứa một tâm tư phiền muộn… tôi không cố gặng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì đêm hôm đó vì không muốn mình làm anh mệt mỏi thêm nữa… tỏ thái độ rằng tôi đã an lòng để anh thấy yên tâm nhưng trong tôi thực sự rất lo sợ … muốn biết rõ mức độ phản ứng của gia đình anh nhưng lại sợ sự thật… cái sự thật mà tôi đã nhạy cảm hiểu ra dù tôi muốn trốn tránh… nhưng tôi đã hứa với chính mình rằng sẽ níu giữ hạnh phúc này bằng tất cả tâm sức và trí lực cho dù khó khăn đến đâu, chỉ cần anh không buông tôi… tôi sẽ nỗ lực hết mình…
Tôi nghĩ đến Chi Anh, có lẽ Chi Anh sẽ giúp tôi hiểu được những gì đã xảy ra hôm đó…
Buổi sáng bên nhau nhanh chóng qua đi, chúng tôi phải vội vàng tạm biệt cũng bởi những cú điện thoại của mẹ Q… có lẽ đây là cuối tuần đầu tiên tôi có cảm giác hụt hẫng kể từ khi yêu anh… thực sự tôi rất lo lắng….
Sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi gọi điện cho Chi Anh … và cô ấy đến nhà tôi...
Tôi nói cho Chi Anh hiểu rằng Q giấu tôi sự thật vì muốn làm tôi yên lòng nhưng tôi biết sự việc không chỉ đơn giản như vậy… và Chi Anh hãy giúp tôi làm rõ mọi chuyện để tôi còn biết cách cư xử cho dung hòa…
------
Thực sự Ba Mẹ anh đã sốc sau khi biết rõ về tôi… mẹ anh lập tức phản ứng ngay khi mà tôi vừa bước chân ra khỏi cửa…gặng hỏi Chi Anh là tại sao Q lại yêu một con người hoàn cảnh phức tạp như thế ? Mẹ anh nói với mọi người rằng Q nhẹ dạ, thương người nên bị người từng trải như tôi lừa vào bẫy tình… bà cứ sôi lên muốn gọi Q để làm cho ra nhẽ khi mà Q đang đưa tôi về…
Trong qua khứ, mẹ Q là trụ cột về kinh tế, anh em Q được như ngày hôm nay và nhà cửa khang trang đều do bàn tay mẹ anh gây dựng… Còn Ba là người nghiên cứu khoa học nên không giúp được gia đình nhiều … tiếng nói của mẹ trong nhà rất có giá trị… dù Ba có nói đôi lời để bà bình tĩnh suy xét mọi việc nhưng đều không là gì cả… Khi Q về tới nơi, không kịp để anh nói lời nào bà đã mắng anh thậm tệ…. Q là người con ngoan, anh không cãi Ba Mẹ gay gắt bao giờ, nhưng lần này anh phản ứng lại khi mẹ dùng những lời lẽ nặng nề để nói về tôi… và không ai ngờ mẹ đã tát anh rất mạng và kèm theo đó là bao lời lẽ kinh khủng…nào là ngu để con đàn bà nó lừa, nào là đồ mất dạy, đồ bất hiếu … bản thân Chi Anh cũng không thể lường được phản ứng quá tiêu cực và dữ dội của bà… vì từ trước đến giờ mọi thứ về Q đều làm bà hài lòng, không thể tưởng tượng được bà lại đánh anh vì chuyện này, chưa có gì tương tự như thế trong tiềm thức của cả gia đình cô…
Chi Anh là người con gái cá tính và mạnh mẽ, cô ấy cho tôi biết rõ mọi chuyện để tôi hiểu vấn đề mà tìm cách cư xử…Chi Anh muốn chúng tôi đừng bỏ cuộc và cô ấy sẽ làm mọi thứ để có thể thay đổi tình hình này…
Chi Anh đi rồi… tôi nằm khóc một mình và cảm thấy cuộc đời tôi sao khốn khổ đến thế… tôi đã nỗ lực để làm mọi thứ thật tốt.. nhưng cố gắng đó chẳng có ý nghĩa gì khi mà tôi không thể thay đổi được quá khứ của mình…
Tôi thương Q vô cùng bởi những điều anh đang phải hứng chịu vì tôi… cứ nghĩ đến điều đó nước mắt tôi lại ứa ra không sao ngăn nổi…
Tôi thực sự đau đớn quá… tôi không biết phải làm gì trong lúc này, khi mà tôi hiểu rằng nếu cứ cố gắng níu giữ tình yêu, tôi sẽ còn làm anh phải khổ sở hơn nữa và còn làm gia đình anh hỗn loạn…
Nếu buông anh … tôi không làm được… không thể làm được…anh đã là một phần quá lớn trong tôi mất rồi…
Tôi biết làm thế nào bây giờ… ???




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 12:58, 02/10/09

Tôi không biết nên nói gì với Q ? Không biết phải cư xử thế nào với gia đình anh cho phải ? cứ thế, tôi mung lung vô định, cảm thấy mọi thứ đè nặng lên tâm trạng mình… Tôi chỉ biết yêu anh, còn chưa kịp nghĩ được điều gì hơn thế để chúng tôi có thể thực sự đến với nhau. Q đã chuyển công việc sang Trung tâm khác từ tháng trước, dù vẫn cùng chung một Công ty nhưng địa điểm làm việc khác nhau nên tôi không còn được gặp anh thường xuyên trong giờ làm việc như trước nữa… tuy vậy, cứ sau giờ làm, chúng tôi lại hẹn nhau cùng trò chuyện và ăn tối, đôi khi tôi không muốn nghĩ gì nhiều, tôi muốn dành cho mình trọn vẹn niềm vui khi được ở bên anh… Thật không thể hiểu nổi tại sao lại nhiều tình cảm đến vậy ? dường như càng khó khăn, càng nhiều sóng gió, càng thấy mong manh… tôi lại càng cuống quít để yêu và khát khao gặp gỡ, tôi nhớ anh trong tưng nhịp đập con tim, từng bước tôi đi, từng công việc tôi làm …. Cảm giác này làm tôi thực sự buồn tủi, bởi lúc này, tình cảm của tôi đã dành hết cho anh mất rồi, trong khi đó tôi lại bị gia đình anh từ chối và dường như là rất khó khăn để thay đổi điều này…. Tôi là phận gái, nếu cứ trơ tráo lao vào trước sự phản đối kịch liệt của gia đình, Mẹ anh lại càng được dịp nghĩ tôi từng trải nên lừa anh, lợi dụng tính thương người của Q mà chia cắt tình cảm mẹ con anh… Còn nếu tôi tránh né gia đình Q, thì tình cảm của chúng tôi cũng không thể đi đến đích và việc phải chia tay nhau là điều không thể tránh khỏi, trăm đường đều khó với tôi… Tôi không muốn làm Q buồn và khó xử, tuy tôi chưa nghĩ được điều gì sáng sủa hơn nhưng tôi không muốn anh phải bận lòng, tôi biết Q cũng đang lo lắng, cũng phải dằn vặt tâm can dù anh muốn giấu tôi và luôn tìm cách an ủi để tôi không nghĩ ngợi nhiều… tôi thương Q và xót xa anh từ những điều như thế…


Một buổi sáng thường ngày, khi tôi vừa vào bàn làm việc thì nhận được một cuộc điện thoại gọi vào số máy của Công ty, lễ tân chuyển cuộc gọi lên phòng cho tôi… và rồi thực sự choáng váng khi tôi nhận ra người gọi cho tôi là Bác gái – Mẹ của Q. Một lời mời ăn trưa ngay trong ngày hôm đó…. với những lời lẽ nhẹ nhàng không có gì gay gắt, mẹ anh hẹn tôi ăn trưa tại một nhà hàng nhỏ trên đường Lý Thường Kiệt… tôi cuống lên vâng dạ nhận lời….Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy tôi băn khoăn và lo lắng đến cồn cào lòng dạ, không làm sao tập trung làm việc được, trong khi hôm đó công việc thì bộn bề và đầu việc nào cũng đang cần gấp, tôi phải cố trấn an mình để giữ tâm trạng bình tĩnh trước những người đồng nghiệp…
Trưa hôm đó, tôi đến địa điểm sớm hơn giờ hẹn khoảng 10 phút và ngồi đó chờ đợi mẹ anh, Mẹ Q bước vào nhà hàng… một mình và đúng hẹn… tôi đứng dậy chào và nhận được từ Bác nụ cười niềm nở... những câu hỏi xã giao … thức ăn được dọn lên bàn… mọi thứ tấp nập diễn ra trước mắt tôi như một trận đồ … tôi ăn những thứ đó mà thực sự không cảm nhận được là món gì… và có lẽ, cả hai người đều hiểu rằng, bữa ăn trưa chỉ là cái cớ vì thế nó nhanh chóng kết thúc và lúc này cuộc trò chuyện mới thực sự bắt đầu…
- Từ hôm cháu qua nhà bác chơi đến giờ bác cũng chưa có dịp nào nói chuyện với cháu.
- Bác biết lúc này Q và cháu đang có mối quan hệ yêu đương chứ không phải chỉ là đồng nghiệp đơn thuần, nên hôm nay bác gặp cháu cũng là vì điều đó.
- Q nhà bác nó có lớn mà không có khôn, tính tình lại hay thương người, hay xúc động trước khó khăn của người khác, bác hiểu nó nên bác tin tình yêu nó dành cho cháu lúc này là ngộ nhận. Bác muốn cháu chủ động chấm dứt mối quan hệ này giúp bác, Q nó còn tương lai phía trước, nếu cháu quý mến Q thật lòng thì đừng làm khó cho nó, đừng làm khổ nó…bác cảm ơn cháu rất nhiều…


Mọi lời nói đều rất nhẹ nhàng nhưng nó như là mũi tên bắn thẳng vào trái tim tôi… tôi nghẹn cứng lòng không thể nói được lời nào, chỉ biết cúi gằm mặt mà cố nuốt từng lời…
Khi bác gái yêu cầu tôi phải chia tay với anh… hai hàng nước mắt đã lăn dài trên gương mặt tôi, tôi không làm sao ngăn lại được dù lòng không hề muốn khóc lóc ở đây và không muốn phải thế này trước mặt mẹ Q…
Vẫn tiếp tục những lời như thế, mọi phân tích về một cuộc tình lệch lạc đều được logic hợp lý đến từng chi tiết và những thông điệp đó đều được kết luận lại rằng tôi không được chấp nhận, rằng tôi không được phép đi lại với Q nữa….
Tôi cứ ngồi như thế chịu trận đòn tra tấn tinh thần của mẹ anh, dường như cuộc tình này đang ruồng rẫy tôi quyết liệt…tôi đau khổ nhận ra điều đó trong từng lời nói, từng cử chỉ, từng ánh mắt của mẹ anh….sẽ thật lá khó cho tôi để có thể giữ được anh bên mình…bất giác tôi nói lời xin Bác gái:
- Cháu thực lòng yêu Q, cháu xin bác cho cháu một cơ hội…
Chưa kịp dứt lời mẹ anh đã gạt đi…
- Cháu là người thông minh, bác tin cháu đã hiểu ý của bác. Cháu rất dễ thương nên sẽ còn nhiều người cho cháu cơ hội để lựa chọn phù hợp hơn, còn với Q thì xin lỗi cháu, bác không bao giờ đồng ý dù có phải từ con…


Cuộc nói chuyện kết thúc.. tôi rời khỏi nơi hẹn mà không biết mình sẽ đi về đâu ???




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 15:41, 21/10/09

(Phân tích của I_love_life)
Có lẽ chủ topic quá yêu Q nên mới khen Q ở đâu đó, tôi nhớ không rõ, nhưng mà là khen, hình như trong làm việc là thông minh, biết tính toánRiêng tôi thì cảm thấy bức xúc quá, cảm thấy như chủ topic đang yêu 1 đứa trẻ con, và thậm chí là hơn thế nữa, yêu 1 thằng ngu.
THỨ 1:Chủ topic lập topic cách đây hơn 2 năm, và khi đó 30 tuổi, Q kém chủ topic 2 tuổi, vậy Q tầm 30 tuổi trở lên, đâu còn trẻ nữa nhưng mà làm việc mà không biết lên kế hoạch, lại còn muốn:bố mẹ bất ngờ.?Bất ngờ có bao nhiêu kiểu bất ngờ, trúng số độc đắc là bất ngờ tốt với bố mẹ Q nhưng mà thấy ra mắt người yêu già tuổi hơn, đã qua 1 đời chồng thì là bất ngờ xấu.Riêng cái khoản đó đã chứng tỏ là người không có tâm lý và không có đầu óc tổ chức.
THỨ 2:Sau đó là không có tiếng nói thực sự trong gia đình.Những tiếng nói trong việc gì đó mà bố mẹ Q tin Q, nghe Q chỉ là sự chiều chuộng đứa con trai, chứ tiếng nói như 1 người thực sự trưởng thành thì gần như là chưa có tí gì, có thể nói là số 0.
THỨ 3:Sau khi mắc sai lầm thứ 1 thì không lường được tình huống thứ 3 này, đó là Q không tính đến việc mẹ Q sẽ gọi điện và đến gặp người yêu để ngăn cấm.Và cái việc ngăn cấm này chủ yếu đánh vào lòng tự trọng.Như những dòng trên của chủ topíc, bà mẹ Q nói rằng "Q có lớn mà chưa có khôn, rằng Q có tính hay thương người...", điều đó làm cho chủ topic này đau lòng nhiều hơn nhiều, nếu tiến tiếp sẽ làm bà kia tức giận hơn, và cảm giác bản thân của chủ topic là "mình sẽ bị mang tiếng là trơ trẽn, là cố đấm ăn xôi", còn nếu không thì coi như là không hề có biện pháp bảo vệ tình yêu thật hiệu quả để tiến tới hôn nhân.
THỨ 4:Cứ cho là 3 điều trên vì Q là người mộc mạc, hơi ngố theo kiểu tâm lý kém, không có khả năng suy nghĩ lắt léo thì còn điều nữa là từ khi sóng gió nổi nên, Q cũng chưa có bất cứ hành động gì bảo vệ bạn ngoài việc gặp nhau.Việc đó thì 1 đứa trẻ cấp 3 mà bố mẹ cấm yêu, nói rằng mày học đi để thì đại học, cũng làm được.Gần như bất cứ ai trong hoàn cảnh đó cũng có thể làm được điều Q đang làm.
Tóm lại là Q không làm được việc gì thực sự để bảo vệ tình yêu của 2 bạn.Tất cả với 2 bạn chỉ như là câu cửa miệng mà lớp trẻ ngày nay nói"sống bằng niềm tin".Thật buồn khi phải nói với bạn những câu đó, nhưng theo tôi có lẽ như thế mới thực sự là giúp bạn và Q có những cách tốt hơn để bảo vệ tình yêu của mình.
Q cần có 1 cái nhìn cao hơn về hoàn cảnh mới giải quyết được.Ví dụ về 1 cách nhìn cao hơn hoàn cảnh, bạn tham khảo:
Tôi biết 1 anh tầm 30 tuổi, tuy làm kinh tế năm chỉ khá thôi, không như bạn và Q vì anh ấy xuất phát chưa cao nhưng trong những tình huống khó, anh ấy có tiếng nói trong gia đình, thậm chí là trong dòng họ, mặc dù anh ấy theo lẽ thông thường không hề có vai trò gì lớn trong dòng họ, ngoài việc là 1 người cháu thông thường.Dòng dọ nhà anh ấy là dòng họ lớn, các con cháu, chắt, chút, chít CỦA 8 ĐỜI gồm hơn 100 người có người già gần 90 tuổi đến các cháu mới sinh
Lý lẽ 1:Giả sử ở tầng 1 các cháu chắt giữ cho bàn hương khói của các cụ tổ sạch sẽ, nhưng mà với địa thế ở tầng 1 khó đặt bàn thờ uy nghiêm+với 1 vài cách phân tích thế và chiều đặt bàn thờ.
Lý lẽ 2:Cái quan trọng nhất là phải đặt bàn thờ ở nơi tôn nghiêm, ít ảnh hưởng bởi những điều trần tục.Ở tầng 1 thì dù có sạch sẽ đến mấy nhưng người nhà và người khách đến chơi, trong những hoạt động thông thường khó tránh khỏi những câu dung tục, những tác phong chưa đẹp dù là đôi khi vô tình, sơ ý, và các điều đọ gọi là TẠP ÂM, TẠP HÌNH.Vậy nên đưa các cụ lên tầng 3, nơi đó thanh tịnh cả về âm thanh lẫn hình, cả về vệ sinh thông thường.
Vậy là cả họ nghe theo anh ấy.
Trong cuộc sống, khi tiếp xúc tôi mới thấy anh ấy nhìn xa và sâu như người Do Thái, mà gần đây tôi đọc về văn hoá người Do Thái mới biết.Và tầm nhìn đó là hoàn toàn tự nhiên vì anh ấy những năm 14 tuổi làm gì có sách báo, internet để hiểu biết văn hoá về người Do Thái.Những điều riêng đó tôi không cần đưa ra ở đây.

Và tôi muốn nói rằng nên áp dụng cách nhìn nhận của người Do Thái trong vấn đề này:
Bố Q hiền lành và không chính kiến cao, vậy Q nên tận dụng để bố Q trung lập hoặc nghiêng về bên Q.Em gái Q thì nghiêng về bên Q rồi.Bêy giờ là vấn đề của mẹ Q:
Ví dụ, Q hỏi mẹ Q muốn 1 cô con dâu như thế nào?Giả sử mẹ Q khó tính, đòi hỏi nhiều như là:
-Gia đình:môn đăng hộ đối...(OK nốt)
-Ngoại hình:xinh đẹp, ngoan ngoãn(Điều này mẹ Q và Q đều biết)
-Tố chất: Thông minh(Q nói với mẹ rằng bạn là lãnh đạo 1 cty làm ăn tốt, vậy là bạn có tố chất đó.)
-Công việc ổn định:OK rồi.
-Tính cách đoan trang.(Cần thời gian+Q lý luận như ở dưới đây)
-Biết nuôi dạy con cái sau này(Cần thời gian+Q lý luận như ở dưới đây)
Sau đó Q nói gia đình Q thấy rằng bạn là người hội đủ đức tính đó, và Q cần xin mẹ và mọi người trong gia đình Q cần để sự việc diễn ra tự nhiên.(Tôi nghĩ bạn chủ toipic có đầy đủ đức tính đó.)
Còn 2 vấn đề vấp phải là tuổi và đã qua 1 đời chồng.
1/Tuổi thì đơn giản hơn, và việc bạn trẻ đẹp là 1 ưu thế, vì trông bạn trẻ hơn tuổi.Và mai này người khéo léo về tính cách, biết làm đẹp và trẻ như bạn sẽ vẫn giữ được hạnh phúc lâu bền, không làm cho cảnh chồng trẻ vợ già trở thành trở ngại hạnh phúc sau này.
2/Việc đã qua 1 đời chồng là về danh chính ngôn thuận, là thực tế, và cản trở bạn đến với 1 danh chính ngôn thuận mới.Gồm 2 vấn đề nhỏ.
a/Vấn đề trinh tiết:Tuy nhiên nếu Q khéo léo thì sẽ kể với mẹ của Q rằng ngày nay gái có nhiều loại gái, thậm chí là làm giả màng trinh.Tại sao nhà nghỉ mọc lên nhiều như vậy?Ngày lễ, ngày tế không có phòng thừa?Tại sao bệnh viện nhiều vụ phá thai đến vậy?Như vậy vấn đề này của bạn trở thành bình thường của xã hội.
b/(Mặc dù tôi nhận xét rất cao về bạn nhưng tôi nói ở góc độ người nhà Q nhé, bạn đừng tự ái, không phải việc Q yêu bạn là việc xấu làm mất thể diện)."Việc Q yêu 1 gái nạ dòng" thì thể diện của bản thân Q, gia đình,và mối quan hệ của gia đình như họ hàng, hàng xóm, bạn bè của bố mẹ ảnh hưởng thế nào:
đồng thời cũng là việc Q cần phải làm:
-Với Q là không rồi vì Q yêu bạn
-Với xã hội và họ hàng: Kệ họ, vì bạn và Q không ăn đời ở kiếp với họ, nếu họ có thì thầm, bàn tán được vài lần thôi, cốt yếu vấn đề là hạnh phúc của 2 người.Không ai cười được 3 năm, chỉ cười được 3 tháng thôi, đấy là cườii chuyện xấu, còn việc của bạn thì họ chỉ bàn tán được vài lần nếu họ ác ý.Còn nếu họ không ác ý mà cảm thông thì đó là 1 lợi thế.
-Với gia đình của Q mà chủ yếu là bà mẹ Q vì bố Q hiền về tính cách và về quyền lực thì như bù nhìn:
Bà mẹ cần 1 góc nhìn vị tha và thực tế hơn, vậy Q cần nói:
Hạnh phúc, về cơ bản là yếu tố tinh thần.2 bạn đủ tự lập để phát triển 1 gia đình nhỏ, đủ kinh tế để nuôi em bé sau này và đủ tầm hiểu biết để dạy con cái trưởng thành.Đó mới là cốt lõi của vấn đề.
-Vì Q chứng tỏ tình yêu với bạn bất chấp trở ngại nên sự cảm động sâu xa trong bạn cao hơn, lòng chung thủy cao hơn lẽ thường với những đôi vợ chồng khác, biến điều bất lợi thành ưu thế thứ 1.
-Khi bà mẹ đã vị tha cho con dâu tương lai thì khi thành dâu, mối quan hệ sẽ thân thiết hơn, cô dâu sẽ ngoài sự kính nể mẹ chồng 1 cách tự nhiên, còn có sự biết thương yêu, biết ơn người đã giúp mình 1 cuộc sống hạnh hpúc bên chồng con,, không phải đơn giản kính nể bà "vì bà là mẹ của chồng tôi".Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt nhưu vậy không ít nhưng cũng không nhiều người có được.Biến cái bất lợi thành cái ưu thế thứ 2.
...

Được I_LOVE_LIFE sửa chữa / chuyển vào 20:56 ngày 23/10/2009 ở các tỉnh như Phú Thọ, huyện 1 Hà Tây,huyện 2 Hà Tây, Thanh Hoá đều đổ về giỗ cụ tổ.Và việc đặt bàn thờ tổ trên tầng 3 hay trên tầng 1 là vấn đề được đưa ra để bàn với rất nhiều ý kiến khác nhau, không phải là vấn đề của chủ nhà, của ông trưởng họ nữa.Người thì nói nên đặt ở tầng 1, người nói nên đặt ở tầng 3 với nhiều lý lẽ khác nhau.Nhưng mà anh ấy chỉ cần đưa ra 2 lý lẽ mà tất cả mọi người đều phải nghe theo, lưu ý là anh ấy không có tiếng nói về vai vế nhé, chỉ là tiếng nói về lé lẽ thôi.Lý do đó rất đơn giản TRONG ĐÓ LỸ LẼ 2 LÀ QUAN TRỌNG NHẤT:

Gửi lúc 18:26, 23/10/09



Gửi bạn I_love_life !
I_love_life thân mến !
Trước hết là cảm ơn những lời bạn đã viết cho tôi…
Đêm nay tôi muốn dành entry này để tâm sự với riêng bạn.
Những gì tôi đang trải qua thật sự không vui vẻ gì… và thật sự buồn…
Tuy nhiên tôi không trách Q mà ngược lại tôi thấy thương anh đang phải chịu tình cảnh mệt mỏi này…
Tôi hiểu Q! Không phải anh ấy đưa tôi về ra mắt Ba Mẹ như một sự bất ngờ, Q hiểu những thành viên trong gia đình mình hơn ai hết, nên anh muốn tôi chiếm được cảm tình Ba Mẹ anh bằng buổi đầu gặp mặt trước đã rồi những chuyện về tôi anh sẽ thưa với họ sau… Tôi biết anh tự tin rằng Ba Mẹ anh sẽ mến tôi… chỉ có điều không ngờ Mẹ anh đã nóng vội và mọi chuyện bị phơi bày bẽ bàng quá sớm….
Q là người bản lĩnh trong cuộc sống, với gia đình anh rất tôn trọng Cha Mẹ…bản thân tôi thực lòng không muốn anh vì tình yêu với tôi mà đối đầu với họ… nhưng tôi biết, vì tôi anh đã phản ứng lại trước sự phản đối gay gắt và trước những lời cay nghiệt Mẹ anh nói về tôi… có vẻ như anh chưa thuyết phục được Mẹ và Mẹ cũng đang cấm đoán anh nhưng anh vẫn không từ bỏ, nên mới dẫn đến hệ lụy là buổi nói chuyện giữa mẹ anh và tôi vừa rồi…
Tôi hiểu Q cũng đang buồn lắm, anh vừa muốn yêu tôi, vừa muốn giữ hòa khí trong gia đình… nhiều khi tôi nghĩ rằng, trước đây không có sự xuất hiện của tôi gia đình anh vui vẻ là thế… nay anh yêu tôi… mọi thứ trong gia đình đảo lộn, Mẹ con không còn vui vẻ như trước, thậm chí là bất hòa với nhau… điều đó lại càng làm cho Mẹ anh bực mình, càng làm bác không ưa tôi nhiều hơn…
Rất nhiều bạn đọc khuyên tôi là cứ đến với nhau, có con cái rồi mọi chuyện sẽ ổn… không phải là tôi không nghĩ đến điều đó, cũng không phải là khả năng đó không thể xảy ra… nhưng như thế Q sẽ rất khổ, Q là người con kính Cha Mẹ từ trong tâm…
Còn tôi, tôi cũng không sung sướng gì… Ba Mẹ tôi cũng sẽ tổn thương nặng nề khi đứa con gái duy nhất không được nhà chồng đón nhận, tôi phải cúi đầu trước đồng nghiệp, bè bạn, trước gia đình người chồng cũ và trước chính mình để làm vợ anh…
Thực lòng tôi không muốn thế, không muốn gia đình anh bất ổn vì tôi, không muốn trong mắt mẹ anh tôi như là con quỷ phá hoại gia đình họ, không muốn Q phải khổ tâm bởi bên tình bên hiếu…
Nên tôi cố gắng nỗ lực để thay đổi, để tôi có thể bước bên anh một cách đàng hoàng… nhưng tôi chưa nghĩ ra được rằng tôi nên làm gì để mọi chuyện tốt hơn … thì lại xảy ra việc mẹ anh gặp tôi thế này, khó khăn chồng chất khó khăn… tôi không biết phải làm thế nào bây giờ… I_love_life thân mến ạ !...


Chào Ban.
CongVanDen




Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Được congvanden sửa chữa / chuyển vào 08:07 ngày 24/10/2009
Gửi lúc 00:10, 24/10/09

Có bạn đọc hỏi tôi mới hơn 2 năm đã quên mối tình với người chồng cũ ... và như vậy có quá nhanh không ???
Khó khăn, thực sự là khó khăn khi nghĩ về những gì tôi đã đi qua ... Liệu tôi có thể phát sinh tình cảm với Q như lúc này không nếu như anh chỉ bên tôi như một người bạn đơn thuần, như một người đồng nghiệp....? Q là người kéo tôi ra khỏi bóng tối, anh đã chỉ cho tôi thấy rằng mặt trời ở trên cao và đang chiếu sáng cuộc đời này ... hãy đón nhận đi đừng e ngại điều gì.. Tôi cảm thấy mình có thể dựa vào vai anh khi mệt mỏi. Tuy ký ức là nỗi đau và suốt đời này tôi không thể rũ bỏ... nhưng qua đó, tôi càng hiểu được giá trị đích thực của cuộc sống và tôi thấy biết ơn Q ...Anh đã giúp tôi vượt qua nỗi buồn trong quá khứ...
Thời gian bao lâu cho đủ để quên một nỗi đau..??? có lẽ là chẳng bao giờ quên được...
Thời gian bao lâu cho đủ để đến được với một tình yêu mới... ??? có lẽ là khi ta được an ủi, vỗ về....

Rồi mọi chuyện sẽ qua....

Gửi lúc 16:55, 26/10/09

Trích từ bài của HoangxDung viết lúc 10:38 ngày 26/10/2009:



Congvanden thân,

Những diễn biến mới đây trong câu chuyện bạn kể khiến một lần nữa gợi lên sự quan tâm của tôi, mặc dù như bạn biết tôi không phải là thành viên quen thuộc của diễn đàn này.
Tôi nghĩ hôn nhân là sự tự nguyện của hai con người yêu nhau và chỉ có hai người trong cuộc có quyền quyết định. Nếu Q có đem bạn về nhà giới thiệu thì chỉ là để bố mẹ biết và làm quen thôi. Cuộc giới thiệu này chỉ mang tính thông tin, chứ không phải mang tính “xin phép”. Bởi bạn đâu phải là món hàng hoặc nô lệ bị đem bán ở chợ ngày xưa mà đem về cho mẹ Q nhấc lên, đặt xuống.
Là một phụ nữ, tôi thấy cái khái niệm “chờ bố mẹ bạn trai xem xét và chấp nhận” là điều xúc phạm. Trong khi bố mẹ chúng ta nuôi chúng ta ăn học nên người, tự hào về chúng ta, ra ngoài chúng ta được xã hội tôn trọng, vậy thì tại sao ta lại để cho một vài người dưng có quyền nhận xét, phản đối hay yêu cầu ta phải làm điều này điều nọ một cách bất công, cho dù người đó có là bố mẹ chồng/ bố mẹ bạn trai đi chăng nữa.
Tôi hiểu bạn muốn tìm một lối đi có tính dung hoà nên đang cố gắng thay đổi bản thân để làm vừa lòng họ. Nhưng bạn dự định sẽ làm điều đó trong bao lâu nếu mẹ Q vẫn khăng khăng cố chấp? Cuộc đời ngắn ngủi lắm bạn à. Cho nên tôi mong bạn và Q hãy có một quyết định độc lập mà theo tôi, bất kỳ người trưởng thành nào cũng phải có. Các bạn phải tự quyết định lấy hạnh phúc và hôn nhân của các bạn, cho dù bố mẹ Q có đồng ý hay không. Ý kiến của bố mẹ chỉ để tham khảo thôi. Mẹ Q không có quyền gì để yêu cầu bạn hoặc yêu cầu con trai yêu người này hay bỏ người kia. Hạnh phúc của bản thân mình thì phải biết bảo vệ. Các bạn là những con người trưởng thành và phải xây dựng cuộc sống riêng. Hơn 30 tuổi rồi, các bạn còn phụ thuộc bố mẹ đến bao giờ nữa đây, còn e ngại định kiến xã hội và bị cầm tù bởi những ước lệ vô lý của bản thân và của người khác đến khi nào đây? Cho nên có thể các bạn sẽ phải sống với hai gia đình riêng biệt - gia đình riêng của 2 bạn và gia đình của bố mẹ Q nếu 2 bạn không muốn đánh mất đi tình yêu của mình.
Một lần nữa, mong congvanden hãy giữ vững lòng tự trọng và tự tin ở giá trị của mình. Người phụ nữ có tâm hồn đẹp, luôn biết nghĩ cho người khác như bạn thật đáng quý. Nhưng tốt không có nghĩa là sẽ được hạnh phúc. Nhẫn nhục trước gia đình bạn trai và hy sinh bản thân mình 1 cách vô lý không phải là cách đúng đắn để có hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ có được qua đấu tranh khi lẽ phải đang thuộc về các bạn. Các bạn là những người tự do, các bạn không tranh vợ - cướp chồng của ai, cũng không làm điều gì trái với pháp lý và đạo lý cả. Vậy hà cớ gì các bạn không thể đến được với nhau? Tôi nghĩ mắt xích quan trọng nhất trong chuyện này không phải là mẹ Q mà là Q – Q phải có ý chí và quyết đoán để bảo vệ tình yêu của hai người. Ngay cả khi 2 bạn lấy được nhau, mối quan hệ MC - CD cũng sẽ nảy sinh nhiều điều phức tạp. Nếu người đàn ông không biết phân biệt đúng – sai, phải – trái, chỉ nhu nhược làm theo lề thói cũ thì thiết nghĩ không phải là người đáng để mình luyến tiếc? Cuộc đời có nhiều sóng gió nên bạn chẳng cần một người như thế đi cùng phải không?
Chúc 2 bạn bình an trong tâm tưởng và đồng hành với nhau đến tận cuối con đường.

Thân mến.









Chị HoangxDung thân mến !
Đã lâu em không thấy chị viết cho em, thật may trong lúc này chị đã trở lại và lên tiếng....


Tất cả những điều chị nói em đều hiểu cả ... nhưng thực lòng em không muốn để Q phải khổ sở như thế.... em không ngại những khó khăn trước mắt như việc tự quyết định và tiến đến hôn nhân với Q không cần gia đình anh đồng ý... dư luận, sĩ diện bản thân hay gì chăng nữa em đều có thể vì tình yêu này mà chấp nhận mọi chuyện....em chỉ khổ tâm vì nhìn Q như thế.... anh cũng yêu gia đình Ba Mẹ như em trân trọng và yêu thương Ba Mẹ mình vậy... suy từ đó ra em hiểu được anh ấy cũng đang rối bời và đau đớn như thế nào?

Bản thân em cũng không thể từ bỏ tình yêu này, những cảm xúc dành cho Q đã là một phần không thể tách rời trong em .... Bởi những lý do đó nên em phải cố gắng...cố gắng để dung hòa mọi chuyện... cố gắng để Mẹ anh hiểu em .... để rồi em có thể đàng hoàng đi bên anh ấy.... Em biết điều đó không dễ... mà thời gian thì cứ thoăn thoắt trôi đi... đôi khi cảm thấy bàng hoàng trong lòng và vô vọng... Nhưng chị ạ ! em vẫn sẽ tiếp tục, dù có khó khăn thế nào em cũng sẽ yêu Q và còn yêu anh hơn nữa...
Cảm ơn chị nhiều bởi những tình cảm chân thành chị dành cho em, trong bài chị đã viết em cảm nhận được những bức xúc, lo lắng của chị cho sự việc đang diễn ra quanh em... và điều đó với em là to lớn...
Chúc chị luôn vui và mạnh khỏe, mong sớm gặp lại chị ..

Em CongVanDen





Rồi mọi chuyện sẽ qua....


Gửi lúc 00:04, 27/10/09







Tôi hoang mang và thất vọng vô cùng trước thái độ của mẹ anh… mọi chuyện thật khó khăn…và dường như là không có con đường nào dành cho tình cảm trong tôi…
Trở về sau cuộc nói chuyện, tôi bị ám ảnh bởi cảm giác chia lìa giữa tôi và Q đang cận kề ngay sát đâu đây…Tôi cố suy nghĩ xem mình có thế làm được gì trong lúc này… không cầm lòng được khi nghĩ đến việc phải chia tay với Q… vì thế, với tôi chỉ còn cách tiếp tục níu giữ… Q đã từng nói với tôi anh không thể bỏ gia đình và cũng không thể bỏ tình yêu, anh sẽ làm mẹ hiểu… còn nếu bà nhất quyết không chấp nhận thì sau này khi chúng tôi đã nên vợ chồng anh tin mẹ anh sẽ nghĩ lại… Nhưng tôi cảm thấy rằng, mọi chuyện không đơn giản như vậy, Mẹ anh sẽ không dễ dàng để chuyện đó xảy ra nên bà mới gặp tôi để nói lên quan điểm của mình…Tôi nghĩ đến Q… muốn đến bên anh để chia sẻ những cảm xúc bối rối này, nhưng rồi lại sợ rằng tình cảm mẹ con anh sẽ càng mâu thuẫn sâu sắc hơn nữa nếu anh biết việc Mẹ tìm gặp tôi cấm đoán ….chẳng biết nên làm thế nào trong khi ruột gan tôi nóng như lửa đốt… và rồi, dù có nghĩ đến tình huống gì chăng nữa thì cuối cùng tôi cũng không thể để mình xa anh được… và tôi nhất tâm chấp nhận mọi chuyện chỉ cần làm sao để có thể giữ được tình yêu này… làm sao để chúng tôi được ở bên nhau….


Tối đó, tôi đã nói với Q mọi suy nghĩ của mình… tôi để anh biết rằng những gì liên quan đến việc mẹ không chấp nhận mối quan hệ này tôi đều đã biết rõ… tôi cũng kể cho anh nghe về cuộc gặp gỡ nghiệt ngã vừa rồi và mẹ dứt khoát không cho tôi một cơ hội nào để có thể bước vào gia đình anh… Q cứ thế nắm chặt bàn tay và xúc động gạt hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt tôi, trong nghẹn ngào anh đã nói cho tôi hiểu rằng anh chỉ có một người mẹ duy nhất, anh yêu qúy, trân trọng mẹ và điều đó không bao giờ thay đổi, nhưng như vậy không có nghĩa là mẹ sẽ quyết định hạnh phúc của anh…. anh đã chọn tôi và nếu lúc này mẹ không chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng tôi anh vẫn không từ bỏ và anh sẽ chứng minh cho mẹ thấy không phải anh đến với tôi để rồi quay lưng lại với bà, anh tin thời gian sẽ làm mẹ hiểu và tất cả lại là một gia đình…
Nghĩ đến việc chúng tôi đến với nhau mà không được gia đình anh chấp thuận, tôi thấy buồn và thương Q đến xót lòng… hạnh phúc của anh sẽ thiếu hụt và dù chúng tôi có lưu lạc phương trời nào, vợ chồng có hạnh phúc đến đâu thì đó vẫn là một nỗi niềm canh cánh day dứt khôn nguôi… dù có bào chữa thế nào đi nữa tôi cũng không thể trốn tránh được rằng, sự thật người đem đến nỗi buồn này cho gia đình anh không ai khác chính là tôi…
Nhưng không muốn chúng tôi vội vàng lùi bước trước khó khăn này, tôi sẽ lại nỗ lực hơn, cố gắng hơn nữa để có thể đàng hoàng bước vào gia đình anh, đàng hoàng để Ba mẹ tôi có thể tự hào và để trong lòng Q thực sự vui vẻ, thoải mái… tôi muốn Q giúp tôi vượt qua thử thách này, để mẹ anh có thể hiểu cho tôi dù chỉ một chút để động lòng thông cảm ….
Sẽ kiên trì, sẽ nhẫn nại hơn nữa để thuyết phục bà chấp nhận và chúc phúc cho chúng tôi…




Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 23:19, 09/11/09
Tôi đã trải qua những ngày Hà Nội thực sự lạnh lùng… cảm giác của mùa đông, lạnh lẽo và cô đơn… tất cả lại hiện rõ trong tôi hơn bao giờ hết và dường như mỗi khi cảm giác ấy quay về nó lại làm con người ta đau đơn, nhức nhối hơn xưa…
Vẫn là câu chuyện tình yêu trắc trở… vẫn là thái độ cấm đoán gắt gao của mẹ anh… khi mà trong tôi ước vọng hơn bao giờ hết về một bến đỗ yên bình, khi mà cảm xúc đã ngấm sâu trong tâm trí làm tôi không thể bước qua được cái bóng của chính mình… thì số phận lại bắt tôi phải vượt qua thử thách khó khăn này…
Bản thân chúng tôi đều là những người đã trưởng thành, chúng tôi biết chịu trách nhiệm trước cuộc sống và có ý thức với việc mình làm… nhưng thật buồn, khi mà tôi quyết định đến với Q cũng là lúc tôi làm mọi thứ rối bời… Tôi tự hỏi ý thức trong quyết định này của tôi là gì ??? Tôi đang cố gắng vì bản thân mình hay tôi đang cố gắng vì anh…. ???

Không còn làm cùng một văn phòng như trước, tôi với Q chỉ có thời gian sau giờ làm để gặp gỡ, trò chuyện… và điều đó đồng nghĩa với việc anh thường về nhà muộn và không dùng cơm tối với gia đình…Mẹ anh hiểu rằng những lần như thế là anh đang ở bên tôi…
Sao mọi thứ tôi đều có thể nghĩ ra được mà chuyện này tôi lại không thể hiểu ra ? Có lẽ tôi đã quen cuộc sống độc thân và tự quyết định mọi việc cho mình, có lẽ tôi chỉ muốn được gặp anh để thỏa lòng… nên tôi mù quáng mà không nhận ra rằng điều đó sẽ làm mẹ anh khó chịu biết nhường nào…. Đành phải hạn chế gặp nhau… tôi nói với Q, nếu muốn tôi có thể bước vào gia đình anh đàng hoàng thì hãy làm mẹ nguôn giận trước đã, cứ thế này bà lại càng khó chấp nhận tôi…khi mẹ đã nguôi ngoa phần nào tôi sẽ tìm cách trò chuyện để bà hiểu….
Và thế là tôi không còn được gặp anh thường xuyên như trước nữa… lòng tôi nhớ Q quay quắt đến buồn phiền… không phải đơn giản chỉ vì việc gặp mặt mà còn vì tôi sợ cái cảm giác xa cách này, sợ rằng chúng tôi không đủ mạnh mẽ và kiên nhẫn để vượt qua, trong khi đó, thực tế cho thấy, dù không còn nhỏ nữa nhưng tầm ảnh hưởng của cha mẹ đối với con cái vẫn là rất lớn … Đời tôi đã một lần thấm thía sự thay đổi đáng sợ của lòng người, đã một lần phải rũ bỏ mọi sợi dây tình cảm để đứng lên mà ra đi… nên tôi không muốn lại thêm một lần nữa khắc khoải dằn lòng giấu đi cảm xúc để rồi phải cố lãng quên tình yêu này…. nên tôi cố gắng hơn …

Tôi đến thăm gia đình anh vào một buổi chiều thứ 7, không báo trước nhưng cả hai chúng tôi đều chắc chắn rằng mẹ anh không đi đâu và đang ở nhà… là Q đưa tôi về … dù như thế nhưng tôi vẫn hồi hộp và nao núng trong lòng… khi tôi bước vào … vừa nhìn thấy tôi đi cùng Q bác gái đã quay lưng lại không tiếp, tôi chào mẹ anh nhưng không nhận được lời phản hồi nào… ngại ngùng và sượng mặt… tôi chưa biết làm gì tiếp theo trong lúc này thì Q đã lên tiếng :
- Mẹ ơi ! N vừa chào mẹ kìa…
- À vâng ! Không dám, chào anh chị…
Nói xong mẹ anh đi vào buồng, đóng cửa lại và không ra nữa…

Tôi một mình liêu xiêu trên cả đoạn đường về… không biết nên đi đâu… tôi nghĩ đến mẹ và cảm thấy cần hơi ấm của bà …
Tôi bước vào nhà khi mẹ đang hút bụi cho cây đàn dương cầm… mẹ nhìn thấy tôi thất thểu trở về … bà bỏ dở công việc đang làm và kéo tôi ngồi xuống ghế sofa… «Có chuyện gì vậy con ? »… chỉ mới nghe có thế hai hàng nước mắt tôi đã tuôn trào… tôi dựa vào vai mẹ và cứ thế khóc nức nở như một đứa trẻ… mẹ không nói thêm lời nào nữa… bà chỉ vỗ về và vuốt mái tóc cho tôi…
- Con về để thưa với mẹ một chuyện, mẹ cho phép con có con với một người đàn ông con yêu mẹ nhé, nhưng con gái mẹ lại không thể đến với anh ta như một người vợ đàng hoàng…


Rồi mọi chuyện sẽ qua....
Gửi lúc 14:48, 27/11/09

Câu chuyện của tôi đã làm mẹ buồn ... tôi biết điều đó vì bà mang nặng tư tưởng truyền thống của người phụ nữ Hà Nội xưa, những chuyện như thế này với bà không dễ chấp nhận chút nào, trong khi đó nỗi buồn này lại xảy đến với người con duy nhất mà bà hết mực yêu thương... cả quá trình yêu Q và bị gia đình anh khước từ tôi không dám thổ lộ với mẹ cũng chỉ vì tôi không muốn mẹ phải buồn lòng... tôi chỉ biết cố gắng để mong có được kết quả tốt hơn rồi mới thưa chuyện... nhưng lúc này kết quả đó không đến... tôi lại quá nặng tình nên không còn cách nào khác.... tôi đành phải xin mẹ tha thứ cho quyết định đau đớn này.... Nhưng tuyệt nhiên, mẹ không hề rơi một giọt nước mắt nào trước mặt tôi, trái lại bà tỏ ra mừng rỡ khi thấy tôi có thể yêu và yêu nồng nhiệt thêm một lần nữa trong đời.... bà lắng nghe từng lời tôi nói, từng chi tiết, từng sự việc.... để rồi mẹ bảo tôi mời Q đến nhà dùng cơm cho mẹ gặp mặt....
- Ngươi ta không chấp nhận con cũng là điều dễ hiểu thôi con ạ, ai làm mẹ thì cũng coi con cái mình là nhất... cha mẹ nào chẳng muốn điều hoàn hảo đến với con mình... mẹ chỉ buồn là sao con cứ chọn đường khó mà đi như thế.... nhưng thôi ! Nếu đã yêu người ta thì con cứ làm những gì mà con cảm thấy mình vui vẻ, không phải nghĩ cho ba mẹ...
Nghe mẹ nói thư thế tôi thấy đau lòng quá... lớn bằng từng này rồi mà tôi chưa làm được gì cho mẹ vui, chỉ toàn đem đến những chuyện buồn phiền ... tôi cứ nỗ lực, cứ cố gắng ở đâu đâu ấy, trong khi cha mẹ tôi ngay đây thì tôi lại chẳng thể làm được gì cho họ...

Tôi đưa Q về nhà gặp cha mẹ mình vào một buổi chiều cuối tuần... mẹ đã chuẩn bị một bữa cơm thân mật cho mọi người, buổi tối diễn ra ấm cúng, mẹ tiếp Q như tiếp một người bạn của tôi, bà không hề hỏi han gì đến chuyện tình cảm, những dự định với con gái bà hay những gì tương tự như thế... câu chuyện chỉ là những điều diễn ra thường ngày, những quan điểm và nhận định bình dị... điều đó làm không khí thân thiết và tôi cảm thấy Q gần gũi với gia đình mình hơn bao giờ hết.... và rồi Q cũng thưa chuyện với ba mẹ tôi về tình cảm của hai người, anh không đề cập đến khó khăn chúng tôi đang gặp phải mà chỉ muốn khẳng định với cha mẹ tôi rằng anh thật lòng thương yêu và muốn đến với tôi...

Tối đó tôi ở lại nhà ba mẹ, mẹ tôi không nhận xét gì nhiều về Q, bà chỉ khuyên tôi : « Nếu đã yêu người ta như thế thì con cố mà giữ lấy hạnh phúc của mình và hãy làm những gì mà cảm thấy tốt nhất cho con... »
Những lời mẹ nói, làm tôi thấy thương mẹ hơn là thương mình... tôi lại muốn mình cố gắng hơn chút nữa để mẹ thực sự có được chút an ủi tuổi già... chứ như thế này mẹ không nói ra nhưng lòng mẹ sẽ buồn lắm.....


Rồi mọi chuyện sẽ qua...
.

Gửi lúc 16:43, 11/12/09








(Xem chi tiết ở đây)


















0 nhận xét

Đăng nhận xét