Cái được - mất trong đời không như người ta nghĩ

Khi các bác sĩ tuyên án ung thư, anh đã viết "Ngọn nến", thế còn trận ốm vừa rồi có làm anh giật mình lần nữa về sự hữu hạn của cõi người?

Năm 50 tuổi, tôi bị khối u ở cổ, to bằng diều gà tây, bên cạnh có thêm một cái bằng quả trứng gà, rắn như đá. Bác sĩ chẩn đoán ung thư, cho tôi về nhà với vợ con, suy nghĩ và sau đó quay lại để họ bóc tách khối u rồi xạ trị. Nhưng tôi bảo sẽ không phẫu thuật, các bác sĩ giận lắm, hỏi: "Anh không sợ chết à?", tôi nói: "Không, tôi sống thọ lắm rồi".

Bác sĩ bảo: "Anh 50 mà nói mình sống thọ lắm rồi là sao?". Tôi đùa lại: "Các anh biết một mà không biết mười. Ở Hà Nội có câu: Những người hay ăn hay chơi, sống 30 tuổi bằng người 100. Tôi sống 50 năm là gần 200 tuổi rồi, thành ra như thế là thọ rồi". Bác sĩ bảo: "Tôi chịu cách anh lý luận rồi". Lần đó tôi về tập trị liệu, tập đúng một năm, khối u tự nhiên mất đi.

Trận ốm vừa rồi, tôi biết mình sẽ qua khỏi, vì sau tai biến 10 giờ, nhờ trời thương và các bác sĩ chăm sóc tận tình, tôi đã bình thường trở về. Bây giờ tôi không bị dằn vặt nhiều về ý nghĩa của sự sống, chết, được, mất nữa. Tôi thích một câu của Exenhin: "Chết thì không có gì mới cả, nhưng không có nghĩa là sống thì mới hơn".

Anh luôn giữ được vẻ ung dung của người có sự tĩnh tại bên trong. Nhưng anh còn có một hình ảnh khác: run rẩy, xúc động mỗi lần lên sân khấu hát những bài ca của chính mình. Đặc biệt là bài "Sinh nhật đen", dường như có một vùng sâu thẳm nào đó của anh từng bị đè nén rất nặng?

Ngày xưa tôi được sinh ra ở Phú Thọ. Lúc ấy mẹ tôi tuổi đã lớn, 45 tuổi và cha tôi 57 tuổi nên bà rất xấu hổ về chuyện mang thai. Sinh tôi xong mẹ không dám ra đường, mãi 3 tháng sau bà mới ra ngoài và đi xin giấy khai sinh cho con. Đến ủy ban xã, người ta bảo mẹ tôi: "Chị đến hôm nay thì đề ngày khai sinh hôm nay".

Mẹ tôi bảo: "Nhưng tôi sinh cháu ngày khác". Ông ấy bảo rằng, nếu mẹ tôi không đề ngày này thì thôi không làm giấy khai sinh nữa. Vì thế, sinh nhật tôi thực ra là sinh nhật giả, nên suốt nhiều năm tôi chẳng bao giờ tổ chức.


Mãi đến năm 20 tuổi, tra lịch vạn niên từ ngày âm lịch mà bố ghi lại, tôi mới biết mình sinh ngày 8.7. Ngày sinh nhật thật của mình chẳng ai quan tâm nên tôi luôn thấy rất buồn, cảm thấy nó như sinh nhật đen ấy. Một ngày, tôi đọc được bài thơ của người bạn cũng có tâm sự hệt như mình, tôi đã viết bài hát này. Bài hát là đề tặng cho chính mình vào những ngày rất buồn, khi tôi khoảng ngoài 30 tuổi.

Một kỷ niệm không vui, nhưng anh có cảm thấy đôi khi anh nhìn cuộc sống cũng đôi phần khắc nghiệt hơn người khác?

Tại tôi bị đòn của cuộc đời này sớm quá, không phải ai 14 tuổi cũng bị những cú đòn đau như vậy. Ngày ấy, tôi là học sinh giỏi được trường cử đi học nước ngoài. Tôi hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng khi giám hiệu trường lộ ra chi tiết là nếu không kết nạp đoàn, suất đó sẽ dành cho người khác. Thế là bao nhiêu đoàn viên hy vọng thay thế tôi, vui cho tôi là kiêu căng, suốt ngày chúi mũi vào sách vở, không hòa đồng, không cho tôi kết nạp đoàn và tất nhiên họ thành công.

Tôi khóc rất nhiều, khi ngẩng mặt lên thấy xung quanh mình là những gương mặt hả hê, số còn lại là người tử tế song chẳng ai dám bênh mình. Và tự nhiên tôi thấy cả hai gương mặt đó đều đáng ghét như nhau. Khi đó, tôi chợt nhận ra sự đáng ghét của mặt trái đời sống và đã viết truyện ngắn Mặt nạ. Sau này mỗi khi có chuyện xảy ra, tôi lại đeo chiếc mặt nạ vô cảm ấy. Từ đó, tôi không bao giờ biết khóc trước sự tàn nhẫn đến với mình.

Khi bạn bè cùng khóa đi học nước ngoài hết chỉ có mình ở lại, tôi đã học như một thằng khùng. Tôi tự thề là sẽ lập ra một dàn nhạc toàn những người đi học nước ngoài, mình tốt nghiệp trung cấp chính quy, chỉ huy. Và tôi thành lập ban nhạc Mùa Thu như thế. Một số người du học về, đến nói với các nghệ sĩ trong dàn nhạc của tôi: "Tại sao các anh bằng đỏ, bằng xanh mà lại để một thằng vô học như thế chỉ huy". Mọi người phẫn nộ, nhưng tôi chỉ nói giản dị: "Con người đổi thay dễ lắm, tôi sẽ chứng minh cho các anh thấy chỉ ba hôm nữa anh ta sẽ nói khác".

Một hôm, tôi tới gặp người đó và nói: "Anh có thích đánh trong dàn nhạc Mùa Thu của tôi không?", anh ta trả lời: "Ôi, thích quá chứ, đánh dàn nhạc của Phú Quang, mình rất vinh dự". Tôi bảo nếu thích thì anh đến làm với tôi. Hôm sau khi anh ta xuất hiện, mọi người quay sang hỏi, anh ấy bảo: "Mình thích đánh nhạc Phú Quang".

Thực ra ngày đó ai tham gia dàn nhạc Mùa Thu không chỉ được chơi nhạc mà còn hưởng thù lao rất cao. Tôi nhớ ngày đó, lương thực tập của tôi sau khi ra trường một thời gian chỉ 40 đồng, nhưng đi chỉ huy 5 bài của dàn nhạc Mùa Thu và phối khí mỗi buổi đã được 100 đồng.

Khi đã có vài huy chương vàng quốc gia, tôi làm đơn xin vào Hội nhạc sĩ. Các ông ở hội, tôi từng phối nhạc hầu khắp cho họ rồi nên tôi nghĩ rằng, việc mình vào hội chỉ cần 2 tác phẩm được công nhận và 3 người giới thiệu là được. Lúc đó, tôi đã có cả chục tác phẩm được công nhận và nghĩ nếu cần, cả trăm người giới thiệu chắc mình có rồi. Nhưng khi tôi đến Hội nhạc sĩ, chủ tịch hội nói rằng tôi phải học thêm cái này, cái nọ.

Tôi chỉ cười và trả lời: "Em cảm ơn anh, nhưng em là người không có thói quen đến một bữa ăn mà người ta không mời mình". Đến 10 năm sau, ban chấp hành mời tôi lên, họ bảo: "Thôi cậu vào đi", khi đó tôi mới thành nhạc sĩ.

Trong cuộc đời đã gặp nhiều chuyện như vậy nên tôi rất thản nhiên.

Đến bây giờ anh có phải đeo mặt nạ nữa hay thôi?

Thái độ của tôi luôn bình thản. Đến 50 tuổi, tôi nghĩ cái được - mất trong cuộc đời không như người ta nghĩ đâu. Tôi thích đọc sách của các tác giả phương Đông, triết lý đạo phật, cõi này chỉ là cõi tạm. Nghĩ vậy thì mình sẽ sống khác đấy. Con người đừng vật vã theo đuổi tiền tài, danh tiếng làm gì. Giao hưởng thơ Cõi người, tôi có đưa vào đó một ý: biết thế nào là hạnh phúc, biết thế nào là không hạnh phúc.

Một ông giám đốc sản xuất của Pháp định làm phim tài liệu trên nền nhạc giao hưởng của tôi với 3 chủ đề: Một là có đấng tối cao nào đấy biết hết mọi thứ; hai cái còn lại một bên là cái thiện, một bên là cái ác. Trong cuộc chiến đấu giữa thiện và ác, có lúc cái ác thắng tếh và nó có thể đắc chí, vênh vang nhưng cuối cùng theo quy luật cuộc sống, cái thiện sẽ chiến thắng. Nhưng tôi có thêm một ý là ngay cả khi cái thiện chiến thắng, ngày đó cũng chẳng có ý nghĩa nữa. Như vậy, nếu hiểu được chuyện đời, người ta sẽ thấy bình yên lắm.


Bây giờ cái anh muốn làm nhất là gì?

Tôi còn nhiều ý tưởng muốn làm, nhưng nếu phải dừng lại thì tôi chẳng có gì ân hận, vì đã sống hết mình rồi và cũng không có gì xấu hổ về đời sống của mình. Sống nghênh ngang như tôi mà vẫn yên ổn, tôi nghĩ là đã thành công lắm rồi.

Phụ nữ là phần bù lại cho cuộc sống của tôi

Một người luôn tự tại và cả ngông nghênh như anh đã bao giờ biết ơn người khác, bởi vì có họ mà anh mới thành người như hôm nay?

Là mẹ, mẹ đã dạy tôi triết lý sống ở đời. Mẹ không học cao nhưng rất thích văn thơ, có thể đọc làu làu Truyện Kiều, Phạm Công Cúc Hoa, Lục Vân Tiên... và dạy tôi toàn bằng thơ Đoàn Thị ĐIểm, Hồ Xuân Hương... Bao giờ mẹ cũng đọc lên một câu thơ đúng lúc cần phải dạy tôi chuyện gì đấy.

Mẹ tôi hay lắm. Năm 14 tuổi khi tiễn các bạn đi du học, tôi đau khổ kinh khủng. Đêm xuống, tôi lén lấy chìa khóa nhà, mở cửa đi lang thang. Đêm đó hơn một lần tôi muốn nhảy vào đoàn tàu đi qua phố Khâm Thiên. Hôm sau tôi chán, không buồn thức dậy ăn cơm. Mẹ biết chuyện nên sau khi mọi người ăn xong và đi làm hết, bà lên phòng tôi, ngồi xuống bên cạnh.

Bà chỉ nói một câu thôi nhưng làm tôi thức tỉnh: "Mợ (mẹ) biết tất cả những chuyện xảy đến với con nhưng con đừng hy vọng mợ sẽ khuyên nhủ hay dỗ dành con. Mợ chỉ muốn hỏi con rằng: Con có bao giờ nghĩ, sự thông minh của con cũng đủ đáng ghét trong mắt những kẻ ganh tỵ hay không". Nghe mẹ nói xong, tôi ngồi dậy ăn cơm như một thằng chết đói. Cũng từ đó, không bao giờ có gì có thể làm tôi đau khổ hay gục ngã được nữa.

Khi tôi ngoài 30 thì mẹ mất, lúc đó tôi đang ở Sài Gòn, còn bà vẫn ở Hà Nội. Không cạnh mẹ những ngày cuối cùng là nỗi ân hận lớn nhất của tôi. Năm đó tôi về Hà Nội tới chục lần, nhưng những ngày cuối cùng tôi đã không có mặt, chỉ đến kịp đám tang.

Ngoài mẹ, những người phụ nữ đã đến và đi trong cuộc đời anh có ý nghĩa ra sao?

Có nhiều người không như tưởng tượng của mình, nhưng họ đều là những người tôi rất trân trọng và tôi nghĩ mình cũng nhận được sự trân trọng từ họ. Tôi đã bị khủng hoảng niềm tin từ rất sớm, nhưng những người phụ nữ là sự bù đắp cho cuộc đời tôi.

Có mối quan hệ nào mà anh thấy rằng đáng tiếc?

Cũng có. Ngày xưa có một người đã bỏ đi rất xa mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ trở về nữa. 13 chuyện bình thường là tôi viết cho người con gái đó. Sau này đời sống cuốn đi mọi thứ, song tôi không bao giờ trách những người đàn bà đã đi qua cuộc đời mình vì muốn hay không muốn, họ cũng dành cho mình tình yêu chân thực, họ không đến với mình vì một cái gì đó.

Từ thâm tâm mình, tôi nghĩ họ không có gì phải ân hận, vì tôi cũng đã đối xử hết mình với họ.

Người phụ nữ hiện tại có đủ là bến đỗ bình yên cho phần đời còn lại của anh?

Tôi nghĩ người phụ nữ hiện tại của mình là ổn. Cô ấy là người biết cảm thông. Tôi đã nói yêu nghệ sĩ khó lắm, trái tính trái nết và nhiều lúc dở hơi. Yêu người nghệ sĩ đòi hỏi người phụ nữ phải bao dung nhiều hơn. Bởi nếu không cảm thông sẽ không yêu được, nếu không yêu thì không thể lấy làm vợ được. Còn việc sẽ sống với nhau bao lâu, có ở với nhau tới đầu hói răng giả không, quả thật tôi chẳng có thời gian nghĩ đến.

Cô ấy là fan ruột của anh?

Cô ấy thích nhạc của tôi thôi. Nhưng nếu tính các cô thích nhạc Phú Quang thì nhiều lắm. Người thích mình thì ít chứ thích nhạc thì đầy (cười).

Tôi thường nói quá lên những điểm xấu của mình để nếu họ chịu đựng được thì ở lại, không thì thôi. Tôi vốn không thích giả vờ tô vẽ về mình để ai đó phải vỡ mộng. Với lại vợ chồng là duyên số mà, và tôi cũng không phải là Trần Đăng Khoa để chọn người thích hay không thích thơ mình.

 Phú Quang và người vợ hiện tại
Phú Quang và người vợ hiện tại


Anh đã mất bao lâu để lại tìm thấy hạnh phúc lần này?

Thực ra trước khi đến với cô ấy, tôi từng nghĩ không bao giờ đến với ai nữa. Nhưng chắc là số phận nên hai người cứ xích lại với nhau dần dần.

Hỏi anh một câu cuối cùng chẳng liên quan đến những điều đã chia sẻ ở trên: một người như anh, bây giờ có gì phải nói dối nữa không?

Trong đời tôi chẳng mấy khi phải nói dối, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải nói dối về việc đi uống rượu. Tôi là người uống rất được và ngày nào cũng có vài lời mời tới những cuộc nhậu. Tôi không sợ bệnh, chẳng sợ say, chỉ sợ uống mà không say được, cứ thấy những tiếng cười xung quanh mình nhạt thếch. Tôi sợ điều ấy nên rất ngại khi được mời đi uống rượu, và luôn phải cáo từ: "Tôi đang say quá".

(Theo Mốt& Cuộc sống)

Câu nói trên, ta thy gm có hai vế đi nhau. “Giang sơn còn di đi” đi li vi “tính nết thì khó di”. Vế đu, nói v s vô thường thay đi ca nhng hin tượng ngoi cnh. Vế sau, mt phn nói lên cái tính bên trong và đng thi cũng din t cái nết hin tướng bên ngoài. Năm ch giang sơn còn di đi, thì quá rõ nghĩa, ai cũng có th hiu được hết. Ðiu này, khi phi lun bàn thêm. Còn năm ch “tính nết thì khó di”, thiết nghĩ, chúng ta cũng cn nên tìm hiu k hơn.

Trước tiên, chúng ta cn minh đnh rõ v ch tính. Ch tính nói đây, xin ch vi lm nhn là tính th hay bn th hng hu ca chúng sanh. Nếu hiu ch tính đó là sai. Mà ch tính này c nhân mun ám ch là cái tính do s huân tp lâu ngày thành mt thói quen. Như có người nói tính ca tôi sao hay nóng ny quá! Vy thì tính nóng ny này do đâu mà có? Có phi là do huân tp nhng môi trường sng chung quanh mà to nên không? Hay chính do con người huân tp lâu ngày thành thói quen, ri chính thói quen đó người ta gi là tính. Tính này còn có nhng tên gi khác như: tp khí, chng t, phin não và nghip.

Nếu phân tích rõ hơn, ta thy tính này trong kinh thường nêu có hai loi: bn hu và tân huân. Bn hu là nhng th chng t có sn t vô th. Chúng được huân tp hình thành trong kho tàng thc lâu đi. Như nhng th ht ging phin não: tham, sân, si, mn, nghi v.v… Ðây là nhng th tp khí tht khó tr khó đon. Nói khó thôi, ch không phi là không đon tr được. Còn nhng th tân huân thành tính hin đi này, thì d tr b hơn. Như nhng tt tính: hút thuc lá, xì ke ma túy, c bc, rượu chè, ca hát, nói nhiu v.v… Nhng th này vì mi huân tp thành tính nết thói quen, nhưng nếu ta cương quyết thì cũng có th tr b được. Vì nhng th này nó mi huân vào thành thói quen cn ct, ging như nhng r bàng ăn trên mt đt vy.

Như vy, nói tu tc là chuyn đi cái tt tính hay tp khí xu ác này. Nếu tính hay tp khí này mà không chuyn đi được, thì th hi chúng ta tu hành đ làm gì? Nên nói, tu là chuyn nghip. Nếu nghip không chuyn được thì làm sao thành Pht tác T? Nh sc huân tu già dn miên mt ca chúng ta, nên mi chuyn đi t nhng tính xu tr thành nhng tính tt thánh thin.

Tuy nhiên, nói tính nết khó di, đây là c nhân mun nói đến nhng con người c chp và không biết tu nim. H là hng người mang nng thành kiến bo th. Nhng gì h suy nghĩ, nói năng hay hành đng, dù rng nhng điu đó sai trái có hi cho bn thân, gia đình và xã hi, nhưng h vn c chp quyết đnh không t b. Cho nên người ta gi hng người này tính nào tt ny là thế. Ðó là do h bo th c chp tr thành con người mang nng kiến th mà thôi. Ch không phi cái tt tính đó không thay đi được. Nói khó di là đi vi hng người này. Ngược li, đi vi nhng người cu tiến khéo biết ci thin chuyn đi thì không th nói như thế. Cho nên, li nói này không th hiu mt chiu c đnh được.

Ðã nói đến tính, tt nhiên là có tính tt và tính xu. Nói cách khác trong kho A li da thc ca mi người chúng ta đu có sn hai loi ht ging thin và ác. Người tu hành, Pht T dy chúng ta là nên tiêu dit nhng ht ging ác. Nói theo tinh thn ca giáo nghĩa Ði tha thì phi nói là chuyn hóa. Chúng ta nên chuyn hóa nhng ht ging ác thành nhng ht ging thin. Ðng thi nên nuôi dưỡng và phát trin nhng ht ging lành. Nếu người nào tu cao khá hơn thì, chúng ta nên chuyn hóa c hai. Nghĩa là không còn tính d và cũng không còn tính lành. Lành và d là hai phm trù đi nghch vi nhau. Không còn thy có hai ( nh biên ), tt nhiên là ta đã vượt ra ngoài phm trù đi đãi nh nguyên. Nếu hành gi nào nhn và sng được vi th tính viên minh này, thì gi người đó là người ng đo hay chng đo vy.

Nói tóm li, tính và nết, ta có th sa đi được. Vì nó không có mt thc th c đnh. Mt khi đã sa đi tính ri, tt nhiên cái nết cũng theo đó mà được trang nghiêm tt đp theo. Vì cái nết nó h thuc vào cái tính. Nết thì hin ra hình dáng bên ngoài. Ði vi phái n người ta rt chú trng đến cái nết. Người có thái đ c ch đúng đng, nói năng l đ đàng hoàng, thì người ta cho rng người đó có nết na đoan trang thùy m d thương. Ngược li, người con gái không thùy m đoan trang đúng đn đàng hoàng, thì người ta cho là th đ con gái hư thân mt nết.

Như vy, tính nết ta có th sa được. Như trước kia người đó có tính lao chao lóc chóc, ngi đng không yên, luôn luôn tro c, nay biết tu hành sa đi li tâm tính hin hòa đim đm và thân không còn dao đng tro c như xưa. Như vy, t tính nết xu sa đi thành tính nết tt. Cũng con người đó, ngày xưa hung d ác đc ai trông thy cũng ghê tm ghét s, nhưng khi sa đi li thành tính tình hin hòa không còn hung d na. By gi ai trông thy h cũng sanh tâm cm tình thương mến. Thế thì, ti sao nói tính nết khó di? Khó di là đi vi nhng hng người bo th c chp không biết ci thin. Ch đi vi nhng người biết tu hành ci thin thì làm sao nói khó di cho được? Thế nên, câu nói đó chúng ta không nên hiu c đnh mt chiu. Nếu như không chuyn đi được thì k xu phi xu hoài, h không bao gi tr nên con người hoàn thin. Nhưng đi đâu phi ai cũng như thế mãi. Phóng h đ đao lp đa thành Pht kia mà! Bng chng như chư Pht T và các v B tát. Nếu các Ngài không chuyn hóa nhng vô minh phin não, thì sao các Ngài thành Pht tác T? Ch cn chúng ta có ý chí cương quyết là không có gì mà không sa đi được. Vì tính đó phi nói ngược li là hay di đi vô thường vy.
(Theo http://www.phattu.com)

Nhà sư Tanzan và đệ tử Ekido đến bờ suối thì gặp một cô gái xinh đẹp đang e ngại không dám băng qua. Tanzan vô tư bế cô gái qua suối rồi hai người tiếp tục hành trình. Một giờ, hai giờ, ba giờ.. trôi qua trong im lặng… không thể chịu được, Ekido hỏi: “Sư sãi không được gần đàn bà, sao huynh làm vậy?”. Tanzan đáp “Đàn bà nào? Ta đã thả cô ta xuống lâu rồi, sao đệ còn giữ nàng?” (1)

Trên đây là một trong những mẩu truyện thiền hay nhất mà tôi tình cờ nghe được trong một lần kiếm tìm sự bình an, thanh thản cho tâm hồn. Lúc đó, tôi nghiệm rằng lâu nay mình sống với khóa khứ và tương lai quá nhiều. Tâm mình lúc thì bận bịu với những kinh nghiệm khổ đau trong khóa khứ, những thất bại, những lời chỉ trích, phán xét tiêu cực của người xung quanh. Tâm mình lúc thì vướng vào những ảo ảnh vui sướng trong tương lai, rồi đâm ra lo lắng, sợ hãi cho những gì có thể xảy đến không theo ý mình. Khi tâm còn vướng vào những thứ ấy, thật khó mà hòa hợp với hiện tại, thật khó để tới ý tưởng giải pháp, thật khó mà khai mở các năng lực tiềm tàng trong ta. Chúng ta bị trói buộc bởi chính kinh nghiệm của mình trong khóa khứ, chúng ta bị giới hạn bởi bức tường lo lắng cho tương lai.

Một cậu bé có thói quen cho cá ăn ở góc bể. Mỗi khi nhìn thức ăn rơi xuống, con cá gần đó lao tới và đớp lấy mồi rồi bơi đi ngay. Một lần bé có ý tưởng đùa nghịch, bé đặt tấm kính thủy tinh chặn ở góc bể. Ngay khi thức ăn được thả xuống, con cá kia lao tới và đâm sầm vào tấm kính. Cá không hiểu tại sao và cứ cố gắng thử tiếp vài lần nữa, cuối cùng nó bỏ cuộc trong đau đớn. Hôm sau, bé bỏ tấm kính đi và thả thức ăn xuống. Nhưng lạ thay, con cá kia không màng đến mà vẫn cứ bơi. Trong khi đó, một con cá khác từ xa lao tới đớp lấy mồi, rồi bơi đi. Sau vài ngày, con cá kia chết. Hãy nghĩ xem con cá chết, nó không bao giờ chết vì đói, mà là vì chính kinh nghiệm đau khổ mà nó đã trải qua. (2)

Trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp rất nhiều trường hợp kinh nghiệm hạn chế các cơ hội đến. Một chàng thanh niên được mời đi dự buổi hội thảo giới thiệu sách mới về thành công, với những kinh nghiệm thất bại trong khóa khứ, anh ta than thở “Ôi, tất cả đều là lý thuyết ấy mà!”. Trong khi đó cậu bạn đi cùng anh ta đã đến, và cuốn sách đã khiến cậu đổi đời và thành đạt. Còn chàng thanh niên kia mải mê kiếm tìm những thứ mà anh ta cho là “thực tế”. Một cô nàng lảng tránh một người bạn cũ khi vừa gặp lại, cô quyết ko cho anh ta cơ hội nói chuyện, vì cô cho rằng anh ta là một người vô vị nhạt nhẽo như những lần đầu gặp mặt. Cô không biết rằng anh đã có một gia đình hạnh phúc, đã trở thành một tác gia viết sách nổi tiếng, giúp biết bao người hàn gắn các mối quan hệ và cải thiện tình hình tài chính của mình. Còn cô nàng thì vẫn đắm chìm với vấn đề tiền bạc, tình duyên thật nhức nhối.

Thực tế là chúng ta hầu như không bao giờ nhìn nhận được thực tế. Tất cả những gì bạn đang nhìn thấy bằng mắt không phản ánh hoàn toàn sự thực. Gặp lại một người bạn hôm nay chưa chắc anh ta đã giống ngày hôm qua, ấy vậy mà khi được hỏi anh ta là người thế nào, bạn có thể sẽ kể rất chi tiết như đi guốc trong bụng anh ta vậy. Kể cả một cái “tôi” ngày hôm nay ít nhiều cũng khác cái “Tôi” ngày hôm qua, thế mà nhiều người có thể tin suốt đời vào những cái nhãn tiêu cực “Tôi lười biếng, Tôi không thông minh, Tôi không đủ khả năng” được gán từ lâu rồi. Để rồi lầm tưởng rằng khóa khứ đã vậy, thì hiện tại tương lai cũng khó khác được. Sở dĩ như vậy là vì có một lăng kính vô hình ngăn giữa ta và sự vật, hiện tượng. Lăng kính đó được xây dựng bởi thái độ sống, được hình thành bởi những trải nghiệm trong khóa khứ. Mỗi người có quan điểm, trải nghiệm khác nhau nên lăng kính cũng sẽ mờ đục khác nhau. Điều mà chúng ta nhìn thấy là ảnh của sự vật hiện tượng kèm với các cảm xúc xen lẫn, đôi khi trái ngược nhau.

Ekido còn mắc vào pháp, còn mắc vào luật nên chỉ nhìn thấy hành động của sư trưởng Tanzan là phạm giới. Và cứ đắn đo suy nghĩ mãi về cô gái xinh đẹp, nghi ngờ về vị sư huynh đáng kính của mình, mà quên mất bản thân mình đang không còn duy trì chánh niệm, đi trong im lặng nhưng tâm thì không yên. Còn con cá đã từng bị đau khổ chỉ nhìn thấy sự đau đớn khi tiến đến con mồi, con cá khác thì thấy sự sung sướng khi được đớp miếng mồi ngon. Chàng trai sợ “lý thuyết” kia do các thất bại khi không hiểu sâu, áp dụng sai lầm đã hình thành niềm tin “Tất cả những sách nói về thành công đều là lý thuyết” mà quên mất một sự thật là chúng được đúc rút, được chứng nghiệm bởi những người đã thành đạt thực sự. Còn cô gái thì nhìn người bạn cũ, cô chỉ thấy những cảm giác khó chịu, cô nhớ lại những lời nói nhạt nhẽo, hành động thô kệch của anh chàng, chứ không nhìn được sự đổi thay kỳ diệu ở bên trong chàng trai đã chuyển hóa anh ta.

Đối với những người còn đang giữ lấy lăng kính tiêu cực, còn suy nghĩ theo những lề lối thói quen cũ kỹ, còn giữ mãi những kinh nghiệm đau khổ, còn óc phân biệt đánh giá, còn phản ứng mạnh mẽ với tình huống bên ngoài, thì đó chính là giới hạn lớn nhất mà họ đã tự đặt ra cho bản thân. Có thể giới hạn đó sẽ tạm thời giúp họ trốn vào “vùng an toàn” chật hẹp của mình, nhưng đồng thời nó cũng sẽ dập tắt mọi cơ hội tốt đẹp đang đến. Để hiểu được chân lý này, bản thân tôi cũng phải trả giá là một khoảng thời gian dài đeo lăng kính mờ đục kia trong đau khổ. Cái nhìn lẫn lộn giữa khóa khứ, tương lai khiến ta chạy đua với hàng ngàn dòng suy nghĩ – có vui, có buồn, có lo lắng, có sợ hãi – nó khiến ta không có thời gian dừng lại để quan sát bản thân. Giờ đây lăng kính của hiện tại giúp tôi nhìn thấy thật rõ ràng những bài học từ khóa khứ, những kinh nghiệm hạn chế mình, giúp tôi nhìn thấy những mối lo âu, bận tâm không cần thiết, giúp tôi tiết kiệm được thời gian, năng lượng của mình. Tôi thấy luôn tràn trề sức sống, không ngừng sáng tạo, giúp ích cho đời, cho người. Tôi đã dừng lại, dừng lại để thay một lăng kính khác tinh khiết hơn, trong sáng hơn, để có thể mở lòng, đón nhận những điều mới mẻ, những cơ hội thú vị trong cuộc sống. Tôi đã dừng lại, còn bạn?

(theo Phương Live)

Gửi em, cô bé của anh!

Thế là anh đã bước sang sinh nhật thứ hai rồi em ạ, thêm một tuổi mà anh thấy mình trưởng thành hẳn nên. Hôm qua là sinh nhật của anh cô gì chú bác, bạn bè hàng xóm có mặt rất đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình em. Tại s
ao em không đến? Chắc lại không chịu ăn bột nên mẹ em không cho đi phải không? Hay không chịu đóng bỉm để rồi tè ra đệm? Thôi để anh kể cho em nghe chuyện hôm qua sinh nhật của anh nhé…

Bắt đầu từ sáng sớm mẹ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, rồi mẹ gọi anh dậy vẫn cái giọng điệu ngọt ngào ấy. Anh nghe mà thấy phát ớn…

"Cục cưng của mẹ dậy thôi nào, hôm nay là sinh nhật của con đấy"…

Rồi mẹ lại hôn chụt chụt vào má anh, anh bực lắm dù gì cũng đã hai tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu mà cứ cục cưng này, cục cưng lọ. Đấy là chưa kể đến cái hôm anh gặp em lần đầu tiên ở bệnh viện ý, em thì bị sốt còn anh thì mẹ cho đi tiêm phòng mấy cái bệnh gì gì đó của trẻ con…Hai bà mẹ cứ mải mê nói chuyện với nhau, mẹ anh thì cứ chê anh lười ăn, lười uống sữa. Mẹ em thì cứ nhéo vào má anh quê chết đi được nhưng anh mặc kệ anh chỉ để ý đến em thôi…

Hôm đấy em bị sốt cao nhìn cái mặt em nóng bừng hồng hồng yêu thế không biết, anh hỏi chuyện em thế là em cười. Nụ cười ngây thơ hơn con nai tơ làm tim anh đập rộn ràng, lúc đấy mặt anh đỏ hết cả nên anh chỉ muốn nhảy chồm sang "mi" vào má em một cái thôi. Hix sao mà đáng yêu thế không biết, chỉ bực là mẹ cứ giữ anh khư khư trong lòng không thả anh ra. Anh cố giãy dụa kêu khóc thì mẹ lại vạch ti ra cho anh bú, mà lúc này anh có thích ti đâu. Anh thật hết chịu nổi mà, trước mặt anh mà lại làm thế thật là mất mặt thế là anh cắn vào ti mẹ một cái, làm mẹ đau cấu vào mông anh một cái rõ đau nhưng anh không khóc vì có em đang ở đây mà, hi hi…......Về đến nhà anh không tài nào quên nổi hình ảnh của em, anh không ăn bột cũng không uống sữa mặc cho bố mẹ & ông bà nội dỗ dành anh nhất quyết không ăn, thế là mấy hôm sau anh bị ốm, mà hình như là ốm tương tư đấy em ạ. Mẹ cho anh đến bệnh viện, nơi mà chúng mình gặp nhau lần đầu tiên ấy….hi hi….

Hôm nay đến lượt anh đi chữa bệnh còn em đi tiêm phòng, gặp em anh mừng lắm, khuôn mặt em hôm nay tươi tắn dạng ngời, đôi môi hồng chúm chím làm anh chỉ muốn cắn yêu vào đây một cái thôi. Nhưng hôm nay anh bị ốm nên mất đi cái vẻ đẹp trai vốn có của mình, anh thất vọng lắm khi em cười đùa với một thằng bên cạnh. Thằng đó thì có đẹp trai gì cơ chứ, mũi thì thò lò bẩn không chịu được, người thì thấp lè tè, tóc thì có vài ba sợi không đẹp bằng tóc anh. Tóc anh xù xù, dựng dựng như quả chôm chôm trông rất là kute, thế mà em không yêu anh lại yêu thằng đó làm cho trái tim non nớt của anh vỡ vụn thành trăm mảnh. Thế là anh quyết định ăn uống thật nhiều để mau khỏe quyết chiếm lại bằng được trái tim của em……

Một tuần sau đó hai đứa mình lại gặp nhau trong một lần mẹ đưa anh đi dạo công viên, hôm nay anh mới cắt tóc nên nhìn hơi ngố ngố thế mà em lại nhìn anh cười mới vui chứ, nhìn em cười tim anh lại loạn nhịp một lần nữa. Hix hôm nay mẹ anh & mẹ em để hai đứa mình tập đi trên bãi cỏ, thỉnh thoảng anh lại giả vờ ngã chồm nên người em làm em đỏ bừng mặt đáng yêu thế không biết, người em mềm lắm anhg cảm nhận được làn da mượt mà của em mỗi khi anh chạm vào. Nó như một nguồn điện 500kw chạy dọc thân thể anh, ôi trời ơi sướng….Thôi anh kể tiếp truyện sinh nhật anh nhé…

Tối hôm đó mọi người đến nhà anh đầy đủ cho anh bao nhiêu là quà, mỗi người tặng quà lại nhéo vào má anh một cái làm anh tức điên lên được. Mấy bà cô lại còn bế anh lên hôn hôn hít hít, khiếp mồm thì hôi hình như vừa ăn bún đậu mắm tôm ý, anh phải lấy tay chùi ngay nếu không anh chết ngạt vì cái mùi này mất. Thổi nến xong mọi người nâng ly chúc mừng, còn anh lại ngồi ôm bình sữa nhớ về em. Nhớ lắm nụ cười ngây thơ hồn nhiên của em, nhớ lắm cái thân hình mềm mại ấy & đôi môi hồng chúm chím. Ước gì em ở đây nhỉ, anh sẽ đè em ra mà hôn…Hix hix anh ngồi tu hết bình sữa lúc nào không biết nhưng vẫn không nguôi ngoai nỗi nhớ em, anh chỉ mong nhanh nhanh đến ngày tiêm phòng để mình lại đk gặp nhau thôi em ạ….
Thôi anh tạm dừng bút nhé, nhớ em yêu nhiều lắm. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn thật nhiều vào. Mỗi khi nhớ anh thì em uống sữa nhé vì lúc nhớ em anh cũng làm như vậy ♥


Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.


- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều Chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.

Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...

Gã không ngờ.........!

(Hình ảnh khi bà cụ còn sống)

(Nguồn: Facebook)

Thời gian để sản xuất một chai rượu giả từ khâu nguyên liệu đến thành phẩm chỉ khoảng 15 - 20 phút. Các công đoạn từ súc chai, dán tem, vô nước, ấn nút đều bằng thủ công. Công cụ thường dùng là tuốc-nơ-vít dẹt, kéo cắt tem, nắp, máy sấy tóc để đóng màng co nilông phủ quanh nắp chai, dây thừng nhỏ như chiếc đũa để siết màng kim loại... Loại có cổ chai bi phải dùng xy lanh để bơm rượu vào.


“Công nghệ” nâng cấp rượu giả

Cận Tết, nhu cầu sử dụng, làm quà biếu đối với các loại ruợu ngoại tăng mạnh. Để sở hữu được chai rượu có thương hiệu, người mua phải chi tiền triệu là chuyện thường. Tuy nhiên, theo đánh giá của các cơ quan chức năng, những thương hiệu rượu ngoại có tiếng bị làm giả nhiều nhất, đặc biệt là vào thời điểm giáp Tết.Cách thức phổ biến nhất của những “lò” sản xuất, chế biến ruợu giả vẫn là pha chế rượu trắng với một tỉ lệ nhỏ rượu “xịn” cộng với chất tạo màu: xanh, đỏ, sẫm tùy theo từng loại rượu.

Vỏ và nút chai được các đối tượng thu mua lại từ các nhà hàng, quán rượu, khách sạn có bán rượu ngoại. Các chai rượu giả này được “quàng” thêm tem trước khi tung ra thị trường. Những loại tem này cũng được nhái một cách tinh vi, nếu như không có thiết bị chuyên dùng thì đến cả lực lượng kiểm tra không thể nào phát hiện được.









Rượu thành phẩm được xếp la liệt ngay trên đường



Kinh hoàng công nghệ sản xuất rượu giả






Bắt giữ rượu giả


Thời gian để sản xuất một chai rượu giả từ khâu nguyên liệu đến thành phẩm chỉ khoảng 15 - 20 phút. Các công đoạn từ súc chai, dán tem, vô nước, ấn nút đều bằng thủ công. Công cụ thường dùng là tuốc-nơ-vít dẹt, kéo cắt tem, nắp, máy sấy tóc để đóng màng co nilông phủ quanh nắp chai, dây thừng nhỏ như chiếc đũa để siết màng kim loại... Loại có cổ chai bi phải dùng xy lanh để bơm rượu vào.
Một số loại rượu được làm giả bằng cách khoan lỗ rất nhỏ, như sợi tóc dưới đáy chai để rút rượu thật ra và bơm rượu giả vào. Bằng “công nghệ” này, các đối tượng làm rượu giả đã tung ra thị trường hàng triệu chai rượu giả của các thương hiệu nổi tiếng như: Red Label, St-Remy, Hennessy, Chivas, XO, Gold King…

Hiện nay, việc thưởng thức hay biếu rượu ngoại đang là một “mốt” thời thượng nhưng rất ít người biết được đâu là rượu chính hãng, đâu là rượu rởm. Tâm lý người tiêu dùng cứ thấy nhãn hiệu quen quen, có tính “ngoại lai” và giá rẻ là mua. Vì thế, các nhà làm rượu giả tha hồ “móc túi” người tiêu dùng. Tiền mất đã đành, nhiều người còn "tật mang" khi uống phải loại rượu giả này; nhẹ thì chóng mặt, nhức đầu; nặng thì nguy cấp đến tính mạng.

Tuyệt chiêu phân biệt rượu thật - rượu giả

Để giúp người tiêu dùng nhận biết hàng chính hãng một cách đơn giản và nhanh chóng, công ty Pernod Ricard Việt Nam đã đi tiên phong trong việc nghiên cứu, đầu tư và đưa vào sử dụng tem chống giả “3 trong 1”.

Loại tem này được sử dụng trên các sản phẩm quen thuộc như: Martell, Chivas, Royal Salute… là loại tem công nghệ cao tích hợp xuất hiện đầu tiên trên thị trường. Tem được in laser bằng máy in đặc chủng (không dùng mực in) nhằm hạn chế tối đa khả năng bị sao chép, được thể hiện dưới dạng tem vỡ, do đó không thể bóc tách hay tái sử dụng. Bên cạnh đó, tem “3 trong 1” còn thể hiện sự thông minh khi mang đến cho khách hàng đến 3 cách nhận diện dễ thực hiện và trực quan:

- Cách 1: Thấm nước lên hai phần đầu tem, tên sản phẩm sẽ biến mất, khi nước khô, tem sẽ trở lại trạng thái bình thường.

- Cách 2: Sử dụng bút dạ quang phổ thông bôi lên phần trắng của tem để hiện ra tên thương hiệu in chìm.

- Cách 3: Chiếu ánh đèn huỳnh quang (hay đèn soi tiền) lên phần trắng của tem để thấy tên sản phẩm in chìm hiện lên.






Xem video clip Cách phân biệt rượu giả:


Trước ẩn họa của thị trường hàng hóa cuối năm, người tiêu dùng nên lựa chọn những mặt hàng được phân phối tại các đại lý chính thức với tem, mác rõ ràng để có thể tận hưởng những ngày vui đầu năm trọn vẹn.